Vào lúc thời khắc cuối cùng sắp đến, từ trong miệng của pho tượng, Karen triệu
hồi ra một sợi xiềng xích sáng bóng màu vàng kim, trong nháy mắt tiếp xúc với
nó, Karen chắc chắn: Cái này chính là sợi mà mình đang đau khổ kiếm tìm!
Nó, có thể giúp mình bổ sung năng lượng cho "Người được thức tỉnh", để bọn
họ có thể thoát khỏi vận mệnh chắc chắn sẽ tan biến sau ba ngày được "Thức
tỉnh"!
Thần Trật Tự trong kỷ nguyên trước, vốn là dựa vào nó, thức tỉnh lại mười hai
vị hùng mạnh, gây dựng 12 Trật Tự Kỵ Sĩ trung thành với hắn!
Sau khi có được nó, mấy chiếc quan tài mà mình để lại trong trang viên Ellen,
sẽ có thể chính thức thấy lại ánh mặt trời.
Lão Saman, Bá tước Recar, bọn họ đều có thể ngồi dậy một lần nữa, bắt đầu
cuộc sống mới.
Thế nhưng mà,
Buồn cười nhất chính là,
Trước lúc mình sắp kết thúc, mới tìm ra được nó, thì ra nó vốn vẫn giấu ở bên
trong pho tượng, cũng chính là chỗ sâu nhất của cơn nghiện đói.
Đây là một cái nghịch lý,
Nếu như ngay từ đầu mình không có khắc chế cơn nghiện đói, có lẽ sợi xích đặc
biệt này đã được phát hiện ra từ lâu, chính là bởi vì phương châm áp chế cơn
nghiện đói từ trước đến này của mình, mới khiến cho nó không có bị mình tìm
được;
Nhưng ngược lại, nếu như mình không áp chế cơn nghiện đói, mình đã sớm
không còn, cho dù có nó, lại có ý nghĩa gì?
Đương nhiên,
Bây giờ cũng không có ý nghĩa.
Xiềng xích màu vàng kim quấn quanh ở trên người Karen, cánh Thiên Mị cũng
đã rơi xuống, khi chiếc miệng lớn khép kín, một tia sáng cuối cùng bên trong
cũng biến mất.
"A."
Karen ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ý cười, chờ đợi động tác "Nuốt" sau cùng.
Loại cảm giác này giống gì?
Giống như mình vừa đào cái được một cái rương kho báu ở trong sân sau nhà
mình, đang vui mừng, bỗng nhiên bệnh tim trực tiếp đột phát khiến mình chết
bất đắc kỳ tử.
"Răng rắc …răng rắc …răng rắc … "
Sức mạnh vô hình triệt để đè xuống.
Karen bị ép quỳ rạp trên đất, chuyện duy nhất mà anh có thể làm bây giờ, đó là
thu hồi cánh lại.
Nói thế nào, Thiên Mị vừa nãy đều cứu mình một lần, lần này, mình không có
cách nào cứu nó, chỉ có thể kéo dài thời gian, để mình bị nuốt chửng trước.
Ký ức, tình cảm, nhận thức, bắt đầu chính thức tách rời.
Một chút ý thức của Karen đã hóa thành một đốm sáng, bắt đầu tiêu tán.
Giống như là một sinh mệnh đang bị "Phiên dịch" thành một tập văn kiện;
Lại giống nhưng là gia súc trong lò mổ, từng bộ phận cơ thể bị tách rời, đưa đến
từng nhà máy gia công riêng biệt để chế biến thành những món ăn khác nhau,
sự tồn tại cá thể, bị xóa đi triệt để.
Nhưng mà, xiềng xích màu vàng kim bỗng nhiên lóe ra hào quang nhỏ yếu, nó
giống như cảm ứng được cái gì, lại tiến hành kêu gọi.
Bây giờ Karen thật ra rất sạch sẽ, cơn thủy triều của ô nhiễm Thần tính khi
trước gần như quét sạch sẽ những món trang sức ở trên người, ngay cả khế ước
cộng sinh cũng bị giải trừ.
Nhưng có một thứ, nó là thứ bản nguyên nhất, đó chính là …huyết mạch.
Trong một chút ý thức còn sót lại, Karen vốn đã kết thúc, bỗng nhiên lại mở mắt
ra, có lẽ mức độ tồn tại của anh vào lúc này, giới hạn ở chỗ con mắt có thể nhìn,
hơn nữa không phải hình tượng cụ thể, mà là vầng sáng trừu tượng.
Huyết mạch sao …
Tín ngưỡng gia tộc Inmerais?
Không,
Không phải.
Tín ngưỡng gia tộc Inmerais mà Dis tạo ra vì đứa cháu trai mà mình thương yêu
nhất, cho dù có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào chịu đựng được sự tấn
công của ô nhiễm Thần tinh.
Ở thời đại này, Dis ngưng tụ ra ba mảnh vỡ Thần cách, ông ta là thiên tài chân
chính, là một người dám uy hiếp một Thần Giáo chính thống;
Nhưng ông ta suy cho cũng cũng không phải Thần.
Thế nhưng mà trong cơ thể còn có một dòng huyết mạch khác, đó chính là
huyết mạch của gia tộc Alte phía mẹ của mình.
Đây là một huyết mạch bị nguyền rủa, mặc dù nó bắt nguồn từ …Lời chúc phúc
của Thần Vĩnh Hằng.
Ô nhiễm Thần tính của Luther không có phá tan cơn nghiện đói Trật Tự, cũng
không có phá tan huyết mạch gia tộc Alte, đây cũng là nguồn gốc mà trong vô
số năm tháng, gia tộc Alte gặp phải kết cục bi thảm, nó thật quá quý giá, cũng
quá hữu hiệu, cho nên mới bị truy tìm điên cuồng, để trở thành minh ước và
biểu tượng của tình yêu.
Lời chúc phúc của Thần Vĩnh Hằng, không chỉ được giữ lại, càng là đang phát
sinh biện dị vì sợi xích màu vàng kim này.
Sắc máu đỏ tươi, từ từ tràn ra, giống như là một loại hoạt tính đã được kích
hoạt, ẩn chứa nhịp điệu giống một trái tim đang đập, sơi xích vốn có màu vàng
kim kia vào lúc này cũng dần bị nhuộm thành màu đỏ.
Động tác nuốt vào của pho tượng, vào lúc này tạm dừng rồi;
Cơ thể cao lớn kia cũng nó đứng yên ở đó, phần đầu, bắt đầu nhìn qua xung
quanh.
Nó cảm nhận được một khí tức đặc thù, khí tức này, để nó cảm thấy kiêng kị.
Kỷ nguyên trước, có thể chia thành giai đoạn;
Giai đoạn thứ nhất, là phe Tân Thần của Thần Ánh Sáng phát động chiến tranh
với phe Cựu Thần của Thần Vĩnh Hằng, là thời đại Thần chiến;
Giai đoạn thứ hai, là thời đại Thần Ánh Sáng dùng ánh sáng chiếu rọi thế gian,
giao hóa thế nhân, đồng thời cũng là thời đại mà Trật Tự trỗi dậy;
Giai đoạn thứ ba, đó chính là sau khi Thần Ánh Sáng ngã xuống không rõ
nguyên do, thời đại này do Thần Trật Tự xưng bá.
Bởi vì Ánh Sáng Thần Giáo tiêu vong, cho nên giới Thần sử học thay đổi luận
chứng trong quá khứ về tính hợp lý khi Ánh Sáng thay thế Vĩnh Hằng, mà dưới
sự tán đồng bởi đa số mà sửa lại thành bởi vì Thần Vĩnh Hằng mất tích, dẫn đến
những phe Cựu Thần mất đi lãnh tụ chân chính, lúc này cuối cùng thất bại trong
Thần chiến.
Ranedal từng chính miệng nói cho Karen, Thần Vĩnh Hằng là vì theo đuổi sức
mạnh cấm kỵ của Thời Gian cho nên mới mất tích.
Cho nên, nếu như nhất định phải đưa ra danh sách về ba vị Chủ Thần hùng
mạnh nhất trong kỷ nguyên trước, vị trí gần như là cố định, đó chính là: Thần
Vĩnh Hằng, Thần Ánh Sáng và Thần Trật Tự.
Bởi vì cả ba, đều từng trở thành bá chủ Thần Giới.
Hiện nay, lời chúc phúc Vĩnh Hằng chạm đến cơn thức tỉnh Trật Tự.
Từ trong hư vô, giống như hai vị Chủ Thần đã từng chí cao vô thượng, trong
thời khắc này chạm vào nhau, bản nguyên của hai bên cùng giao thoa.