đây, anh có một loại cảm giác, một khi mình buông lời ca ngợi "Lười biếng" ở
chỗ này, thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Bị ai phát hiện đây?
Karen không biết.
Thần Điện công vụ nơi mà các đời Đại tế tự làm việc này, có lẽ có những bí ẩn
kì lạ và đặc biệt khác, từ trong hư vô có lẽ thật sự có một đôi mắt, vào thời điểm
này đang kiểm duyệt sự trung thành tuyệt đối của những người ở chỗ này đối
với Thần.
Kết thúc cầu nguyện và ca ngợi, mọi người ngồi xuống lần nữa.
Đề tài thảo luận đột xuất đã xong hoặc có thể nói là do Đại tế tự tự mình bố trí
xong, nhưng hội nghị cũng không kết thúc, có lẽ là hội nghị thường kỳ cũng
được nối liền mà tiếp tục, trong khoảng thời gian còn lại, từng người đứng đầu
của các hệ thống bắt đầu tiến hành báo cáo công việc, ngẫu nhiên thảo lậu
nghiên cứu để xử lý xen kẽ một vài sự vụ, có chút giống với buổi thiết triều
trong nhận thức của Karen.
Toàn bộ tiết tấu của cuộc hội nghị, hoàn toàn bị Đại tế tự nắm giữ.
Đại tế tự ngồi yên ở vị trí của mình, trong tay cũng không có bất cứ tư liệu gì,
nhưng các vấn đề, số liệu, ông ta cũng có thể mở miệng nói chính xác, những
người đứng đầu các hệ thống này lúc báo cáo sẽ còn ngẫu nhiên ngập ngừng suy
nghĩ, Đại tế tự thì hoàn toàn sẽ không.
Đây là một vị Đại tế tự có tính cách rất mạnh, khao khát kiểm soát khống chế
của ông ta rất mạnh, ông ta sẽ không cuồng loạn, nhưng nếu như làm việc dưới
trướng, trực diện với ông ta mà nói, ngươi sẽ rất dễ dàng bấn loạn.
Cho nên, các vị đang ngồi ở đây đều không phải người bình thường nhỉ.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ tập thể cùng đứng dậy ca ngợi Thần Trật Tự ra,
Karen là không có cảm giác tham dự gì vào cuộc hội nghị này, cho nên phần lớn
thời gian thì Karen vẫn là đang quan sát phía sau gáy của các vị đang ngồi trước
mặt.
Nhất là sau gáy của Bộ trưởng ngoại giao, rất giàu tính nghệ thuật, triết lý và
chính trị.
Theo lý thuyết, Bộ ngoại giao là một bộ môn tương đối quan tâm đến hình ảnh
cá nhân, cũng là một trong những biểu hiện đối ngoại của Trật Tự Thần Giáo,
cho nên cái kiểu tóc này khó tránh khỏi có chút mất điểm.
Nhưng mà, nếu xem xét lý lịch của vị Bộ trưởng ngoại giao này trước khi nhậm
chức, cũng không khó để tìm ra hắn có thể ngồi ở vị trí này nguyên nhân là cái
gì.
Vị bộ trưởng trung niên này trước đó hầu như đều ở trong Kỵ Sĩ Đoàn, cũng
giống như Bart, là xuất thân chính quy từ Kỵ Sĩ Đoàn.
Về sau, gần hai mươi năm, ông ta vẫn luôn công tác trong Không Gian Khai
Thác, từ một tiểu đội trưởng lên đến binh đoàn trưởng, rồi đến người phụ trách
mở rộng Không Gian Khai Thác, lại đến thành viên văn phòng chính sách và
phương án của Không Gian Khai Thác...
Thái độ của các Thần Giáo chính thống đối với dân bản địa của các Không Gian
Khai Thác, vẫn luôn vô cùng cứng rắn, các loại từ ngữ như đồ sát, thanh lý, diệt
chủng vô cùng phổ biến ở nơi này.
Đợi đến sau khi Đại tế tự Norton nhậm chức, ông ta được triệu hồi về, đảm
nhiệm chức Bộ trưởng ngoại giao của Trật Tự Thần Giáo, đây cũng là một
phương thức biểu hiện thái độ đối ngoại của Đại tế tự.
Đây cũng không phải là phái chủ chiến, mà là phái đao phủ.
Ngài Bộ trưởng đưa tay gãi gãi sau gáy, sau đó lơ đãng quay đầu nhìn thoáng
qua Karen ngồi ở sau lưng mình, khóe miệng mỉm cười, quay người lại, tiếp tục
họp.
Hội nghị do Đại tế tự chủ trì, tất nhiên không có khả năng có người nào ở dưới
dám xì xào bàn tán.
Karen rõ ràng, hẳn là ánh mắt của mình có chút quá "Ngay thẳng", khiến đối
phương phát hiện.
Hơi nhích lưng tựa vào sau lưng ghế, cố điều chỉnh nhẹ nhàng tư thế để mình
ngồi thoải mái hơn một chút, nhưng vào lúc này, Karen bỗng nhiên phát giác
được chỗ ngồi dưới người mình đã mất đi thăng bằng.
Đây cũng không phải là do mình điều chỉnh tư thế ngồi mà ra, giống như là lúc
ngủ bỗng nhiên hụt chân, mất điểm tựa.
Nhưng sau thoáng chốc, Karen lập tức tập trung ánh mắt, răng cắn vào đầu lưỡi
một chút, thoát khỏi cái loại cảm giác này, ngồi vững vàng một lần nữa.
Mồ hôi lạnh, trong nháy mắt ướt đẫm phía sau lưng.
Không phải nghĩ mà sợ, mà là hối hận…
Nơi này là Thần Điện công vụ của Trật Tự Thần Giáo, đề phòng nghiêm ngặt,
bên trong đang có những người đứng đầu của các hệ thống đang họp, sao có thể
bị người ngoài hoặc nội bộ ám sát được?
Quan trọng nhất đó là, ở thành phố York mình bị ám sát thì cũng thôi đi, cũng
đã tới đây, xung quanh có nhiều nhân vật lớn như vậy mà vẫn còn nhìn chằm
chằm vào một tên Bộ trưởng nhỏ bé như mình, tên sát thủ này hơi thiếu tầm
nhìn rồi thì phải?
Cho nên, có lẽ không phải chuyện ngoài ý muốn, càng giống như là một sự sắp
đặt sẵn, mà mình, dựa vào cường độ cứng cỏi của linh hồn, dựa vào bản năng,
từ chối sự sắp xếp này.
Karen vô thức ngẩng đầu, nhìn qua khe hở sau gáy của những vị ngồi trước,
thấy được Đại tế tự ở phía trên, Đại tế tự còn đang nói chuyện công việc với
một vị khác, tất cả đều rất bình thường.
Nhưng Karen xác định, nếu như là được sắp đặt, đó nhất định là do Đại tế tự