đơn giản, phần khó thật sự đó là cần phải suy luận ra từ chẳng có gì lúc ban đầu.
Alfred và Mas rất nhanh đã bố trí xong công việc để kết thúc nghi thức, sau đó,
Mas xoa xoa mồ hôi trên trán, mở miệng nói ∶ "Xem ra thì nơi này vốn nên có
một tế đàn để thực hiện việc kết thúc nghi thức."
"Đúng vậy, không sai." Alfred nhẹ gật đầu, "Có lẽ trước đó đã bị hủy đi, việc
này nằm trong mưu đồ định sẵn."
Pall hỏi: "Chuẩn bị xong rồi sao?"
"Xong, chúng ta có thể bắt đầu." Alfred đặt một viên đá năng lượng cỡ nhỏ vào
trong vị trí trung tâm của trận pháp, "Hỏi ý của thiếu gia một chút, chúng có thể
bắt đầu bất cứ lúc nào."
Pall quay đầu hô về phía dưới giếng: "Karen, phía trên đã chuẩn bị xong, có thể
bắt đầu chưa?"
Karen nhìn về phía đáy giếng đen sì bên dưới. Con rối chìm xuống khi nãy. Lúc
đầu Karen vốn có ý định vớt nó lên.
Nhưng niềm vui, kinh hãi rồi lại kinh hãi và niềm vui liên tục đan xen chuyển
hướng quá nhiều lần. Tinh thần và thể xác của anh cũng đã cảm thấy mệt mỏi.
Vẫn nên mau chóng kết thúc thôi.
"Bắt đầu đi."
"Yêu tinh radio, bắt đầu!"
Alfred khởi động công việc kết thúc nghi thức, rất nhanh, từng sợi ánh sáng
màu đỏ bay về phía này, sau đó tụ hợp lại vào trong giếng. Bốn phía, giống như
là có tiếng gió, lại giống như là có một người phụ nữ đang nhẹ giọng ngân nga.
"Bài hát gì vậy?" Mas nghi ngờ nói.
Alfred từng có kinh nghiệm làm việc ở đài phát thanh trả lời: "Khúc hát ru."
Lớp đất đen mềm mại bắt đầu ngưng tụ ra một pho tượng, bộ dáng cực kỳ giống
với Karen. Tất cả mọi thứ đều được trả lại một sự yên tĩnh và bình lặng.
Năng lượng dữ dội trong khúc xương trước ngực Karen vào lúc này cũng lắng
xuống. Karen lấy phần còn thừa của nó ra khỏi ngực của mình. Nó yên tĩnh
bồng bềnh ở đó, sau đó từ từ chìm xuống phía dưới.
Một tia sang màu đỏ bay vào bên trong giếng, đi theo rồi chìm xuống dưới đáy.
"Xoạt "
Karen leo ra từ trong giếng. Sau đó thì ngồi tựa lưng vào miệng giếng. Sau đó
thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Thiếu gia."
Alfred lập tức ngồi xổm xuống giúp Karen xử lý vết thương trước ngực, nhưng
khi Alfred xé rách phần thần bào trước ngực thì ở đó chỉ còn lại một vết xước
màu đỏ.
Pall nói: "Cơ thể đã trải qua một lần cải tạo nữa, vết thương chắc chắn cũng đã
khá hơn."
"Thiếu gia, để tôi đỡ ngài đi."
Karen lắc đầu, đưa tay chỉ về phía bức tượng vừa xuất hiện kia mà nói với
Alfred: "Xóa mặt của nó đi."
…
"Thế mà các ngươi bố trí ra được công việc kết thúc nghi thức."
Người phụ nữ áo đỏ thở dài, "Được rồi, ta lại phải quay trở về dưới đáy giếng
để tiếp tục ngồi tù."
"Gặp lại."
"Gặp lại? Ngươi sẽ trở lại thăm ta sao."
"Nếu như ta thắng được bà nội của ta, ta nghĩ ta có thể."
"Hi vọng ngươi có thể thắng."
"Lần sau lại đến, nếu như có cơ hội mà nói, ngươi có thể ở trong giấc mộng của
ta, ta mang theo ngươi rời khỏi nơi này."
"Trước tiên hãy nắm giữ vận mệnh của bản thân mình trong tay đi, bây giờ
ngươi còn chưa xứng để nói lời này, giống như là lời ngươi nói khi này, hiền
lành và tươi vui không phải là lời ca ngợi."
Bóng dáng người phụ nữ áo đỏ biến mất.
Trong hiện thực, Philomena mở mắt ra, nhìn bọn người Muri đang đứng ở
chung quanh cô, mở miệng nói: "Ta không sao, bên kia đội trưởng có lẽ là đã
giải quyết xong việc này rồi."
Muri thở phào một cái, cảm khái nói ∶ "Mặc dù từ đầu tới đuôi ta cũng chẳng gì
cả, nhưng ta cảm thấy mệt mỏi quá."
Bart và Ventura cũng cùng nhau gật đầu, giả bộ mình bận rộn nhiều việc chạy
tới chạy lui còn hành hạ người khác hơn so với khi nghiêm túc làm việc. Ashley
mở miệng nói: "Nhìn, đội trưởng ra khỏi khu rừng rồi."
Karen để Alfred đỡ lấy. Không phải bây giờ cơ thể của anh suy yếu đến nỗi
không thể bước đi, mà là bây giờ Karen có cảm giác giống như "trẻ sơ sinh vừa
chào đời". Còn chưa thích ứng với cơ thể của mình, lúc đi đường cảm giác có
chút lạ lẫm, cũng không giữ thăng bằng tốt lắm.
"Tọa độ của hòn đảo này đã được lưu lại, về sau nơi này sẽ là một cái trụ sở bí
mật của tiểu đội chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ trở lại."
Karen dừng một chút, tiếp tục nói, "Hiện tại, chúng ta có thể ra biển tìm đường
về."
"Vâng, đội trưởng!"
Hải thú khởi hành trên biển dưới ánh trăng.
Alfred cầm quyển bút ký nhỏ của mình ngồi ở ngoài rìa, tay phải cầm bút máy.
Ngồi ở trước mặt của Alfred là Pall và Kevin, một mèo một chó đang bí mật
giao lưu. Pall và Kevin kể lại những việc khi này không tiện nói công khai,
Alfred yên lặng lắng nghe.
"Các ngươi biết lúc ấy ta có cảm giác gì sao? Lúc ta đứng ở giữa Thần Ánh
Sáng và Thần Trật Tự ấy."
Alfred hồi đáp ∶ "Ba người nếu như ra tay, trên đời này chắc hẳn là không có
người nào có thể đánh thắng được ba người, các Chủ Thần đều phải trực tiếp lui
tránh."
Pall: "Này yêu tinh radio, ta biết ngươi đang nhạo báng ta, nhưng ta nghe vậy
vẫn cảm thấy thật vui vẻ, ngươi cung cấp cho ta một hướng suy nghĩ không tệ,
ba người chúng ta đứng chung một chỗ, chính là một đội mạnh nhất trên đời, ha
ha meo!"
"Cho nên cô đã thay thế thiếu gia đáp ứng Nữ Thần Ám Nguyệt để giúp cô ta
báo thù Nguyệt Nữ Thần Giáo à?"
"A?" Pall nhìn chằm chằm Alfred lần nữa, "Yêu tinh radio, ngươi đang có ý
gì?"
"Gâu gâu."
"Ừm. Nếu như điều kiện là không cho phép nuốt lời. Dù sao cũng là cô đáp ứng
người ta. Không có gì liên quan đến thiếu gia, đến lúc đó thì nếu Thần có
nguyền rủa cũng sẽ chỉ ứng lên người của cô."
"Ta thật ra cũng không sợ cái này, trên đời này có lời nguyền rủa gì đáng sợ hơn
là việc làm mèo suốt một trăm năm sao?"
"Có." Alfred chỉ chỉ về phía Kevin. Kevin trừng mắt.
"Được rồi, thật sự là có." Pall thở dài, "Nhưng lúc đó ta là sợ nếu mình không
đáp ứng. Khúc xương kia sẽ nổ tung. Bây giờ chúng ta sẽ không phải ở chỗ này
thảo luận về việc không tuân theo lời hứa thì có phải gánh chịu lời nguyền hay
là không."
"Đúng." Alfred đồng ý với lời này của Pall, "Dù sao cũng không quy định thời
gian cụ thể, từ từ xem xét, không cần nóng nảy, ở trên phương diện báo thù này,
thiếu gia vẫn luôn rất ổn định, đến bây giờ Vicole còn chưa chết đâu."