Karen vứt tờ báo trong tay xuống trên mặt bàn, lúc này trên bàn đang chất đống
rất nhiều văn kiện quan trọng, không chỉ đến từ nội bộ Trật Tự Thần Giáo, còn
có rất nhiều là đến từ ngoại giáo.
Mượn bối cảnh chiến sự ở Hoang Mạc, xem công lao “gặt” đầu người của
Karen ở Hoang Mạc như là một cái thang, Verden đã thành công lấy được công
tác thiết lập tình báo liên quan đến Hoang Mạc từ Giáo Đình.
Đây là một điểm đột phá, Người Cầm Roi chắc chắn sẽ không chỉ thoả mãn với
một Hoang Mạc, mục đích cuối cùng nhất của ông ta, là muốn biến Đòn Roi Kỷ
Luật thành một cơ cấu điều tra đối với toàn bộ giới giáo hội.
Khôi phục địa vị thời kỳ đỉnh cao của Đòn Roi Kỷ Luật trong Trật Tự Thần
Giáo đối với ông ta mà nói chỉ là bước đầu tiên, thứ mà ông ta muốn, là sự siêu
việt.
Trên thực tế, công tác tình báo đối ngoại vẫn luôn được Đòn Roi Kỷ Luật tiến
hành, chỉ có điều lúc trước đều chỉ yên lặng mà làm, hiện tại, kéo tấm rèm lên,
có thể thoải mái làm, cũng có thể điều động càng nhiều tài nguyên trong giáo để
phục vụ cho mình.
Bởi vậy, với địa vị thân phận của Karen trong Đòn Roi Kỷ Luật bây giờ, hoàn
toàn có thể ngồi ở trong văn phòng sử dụng toàn bộ hệ thống mạng lưới tình
báo.
Karen bưng ly nước đá trước mặt lên, uống một ngụm, hỏi: "Mọi người thấy thế
nào?"
Lúc này, trong phòng làm việc còn có Alfred, Leon và Wilker đang ngồi.
Bây giờ mỗi ngày hai người trẻ tuổi Leon và Wilker đều giống như là bị ngâm
trong mực vậy, ngay cả khí chất trên người, đều đang càng ngày càng lạnh lẽo
trang nghiêm.
Cho nên, đối với sự phát triển của một người thì môi trường rất quan trọng, ở
trong một cái môi trường thích hợp, hai người trẻ tuổi này trưởng thành giống
như là gà được trang trại chăn nuôi dùng chất kích thích, có thể thấy được tốc
độ phát triển của nó bằng mắt thường.
Nhưng mà trong lòng Karen cũng biết rõ, thật ra thì cũng là như thế, mình bây
giờ, và mình lúc ở Ruilan, và mình khi vừa đến Wien cũng đã sớm không còn
giống nhau.
Leon mở miệng đầu tiên: "Căn cứ vào tổng hợp từ nhiều phương diện, sự kiện
này có độ tin cậy cực kỳ cao, trước mắt thì chắc hẳn là Thần tích ở Luân Hồi
Thần Giáo đã thể hiện rõ ràng rằng Thần Luân Hồi sắp trở về."
Wilker lấy từ trong túi ra một bình tinh dầu, thoa một chút ở dưới mũi, hít hà,
nói tiếp:
"Chắc chắn đây là sự thật, theo như tình trạng bây giờ của Luân Hồi Thần Giáo,
xem như bọn hắn muốn tăng cao sĩ khí và sự đoàn kết nội bộ thì cũng không
nên sử dụng loại phương pháp này, bởi vì làm vậy sẽ tạo nên sự căm ghét và cô
lập từ phía các Thần Giáo khác, thậm chí, sẽ tạo ra hậu quả càng không cách
nào vãn hồi hơn.
Động tĩnh trong giáo ta lần trước, bị phía ngoài suy luận thành chủ ta sắp trở về,
gián tiếp thúc đẩy giới toàn giới giáo hội liên hợp, tiến hành đối kháng với
chúng ta ở trên chiến trường của Hoang Mạc.
Cũng là bởi vì thực lực của chúng ta đủ mạnh, nguồn lực thâm hậu, ép cho toàn
bộ giới giáo hội không ai muốn bước ra đầu tiên mà rút cổ làm rùa đen, lúc này
mới có cục diện đối kháng bằng phương pháp khác được ăn ý giữa hai bên như
bây giờ.
Nếu không, hiện tại rất có thể chiến tranh đã nổ ra toàn diện, những Thần Giáo
chính thống khác sẽ tranh thủ cơ hội trước khi chủ ta giáng thế, liên kết diệt trừ
chúng ta trước.
Cho nên, động tĩnh bên phía Luân Hồi, tất nhiên là thật."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Chuyện đầu tiên mà Luân Hồi Thần Giáo làm sau khi
sự kiện này xảy ra đó là xử lý một cách khiêm tốn trên toàn phương diện, cũng
không chủ động tuyên dương đối ngoại, mà bọn hắn còn phái đặc sứ đến đại
khu Dinger đầu tiên, cầu kiến cao tầng của chúng ta."
Leon nói: "Đây là muốn ôm nhau để cùng sưởi ấm à, thế nhưng ta cũng không
cảm thấy làm như vậy thì sẽ có ý nghĩa gì."
Alfred lắc đầu, mỉm cười nói: "Ý nghĩa rất lớn, chúng ta không thể chỉ xem xét
vấn đề theo một phía, có đôi khi phải đào sâu vào chi tiết một chút, cũng như
đối với chuyện này, ta cảm thấy Luân Hồi Thần Giáo cấp tốc phái đặc sứ đến
giáo ta, mục đích duy nhất ngược lại có lẽ không phải là vì liên minh và hợp
lực, bởi vì âm thanh vang vọng ở Luân Hồi Cốc kia là: Trật Tự, ta sắp trở về rồi.
Cho dù là chỉ đơn thuần vì giải thích Thần ngữ mà Chủ Thần nhà mình phát ra,
hiện tại nhất định Luân Hồi phải đến xin giáo ta giúp đỡ."
Leon hỏi: "Vậy thì ngài Alfred, ngài cảm thấy câu nói này phải giải nghĩa như
thế nào?"
Alfred đáp lời: "Chủ yếu phải xem xét dấu câu cùng với âm điệu."
Alfred từng làm người dẫn chương trình đài phát thanh, rất mẫn cảm với thanh
âm, hắn tiếp tục nói:
"Ví như, có thể như thế này:
Trật Tự, ta sắp trở về rồi sao?
Cũng có thể là như thế này:
Trật Tự, ta cũng sắp trở về rồi.
Thậm chí, cũng có thể là như thế này:
Trật Tự à, ta sắp trở về rồi nè!"
Một câu cuối, để Leon và Wilker đều vô ý thức cúi đầu xuống để nhịn không
cười.
"Ha ha ha." Karen cười.
Lúc này Leon và Wilker mới không nhịn nữa, cũng bật cười.
Alfred nhìn về phía thiếu gia nhà mình, nói: "Thiếu gia, thuộc hạ nghiên cứu về
tình báo này một cách cụ thể, tổng hợp manh mối chi tiết trên rất nhiều phương
diện, thuộc hạ cho rằng, ý nghĩa của câu nói này có khả năng lớn nhất là:
Trật Tự à, ngươi không ngăn cản ta nổi, ta sắp trở về, cuối cùng ngươi cũng
không cách nào ngăn cản ta giáng thế."
Karen bưng chén nước lên lần nữa, uống một ngụm, nói: "Ta tán thành với cách
giải nghĩa này."