bắt kịp, dựa vào năng lực vận tải mạnh được phân phối của mình, đã đến địa
điểm của mục tiêu lần này rất nhanh, ở phía bên ngoài của hẻm núi Kyas.
Quân đoàn đang nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng doanh trại quân đội và
hệ thống cấu trúc phòng ngự, vào sáng sớm hôm sau, sẽ bắt đầu phát động tiến
công hẻm núi Kyas.
Nếu như đây có thể được gọi là tiến công …bởi vì bất kể là dùng Kính viễn
vọng hay vẫn là dựa vào kỵ sĩ chim ưng thăm dò trên không trung thì không
nhìn thấy bất cứ kẻ địch nào trong một khu vực lớn ở trước mặt.
Nhưng quân đoàn vẫn dựa vào phương thức huấn luyện như bình thường, tổ
chức quân trận với tư thái vô cùng cẩn thận.
Connor hóa thân thành Cốt Long, chở Karen và Neo bay lên không trung, bên
cạnh Cốt Long, hơn hai trăm con chim ưng chở kỵ sĩ trên lưng cũng đang vờn
quanh.
Neo đã sớm quen với gió lớn ở trên không.
Có lẽ là độ cao này để hắn nhớ lại điều gì, cho nên tâm trạng của hắn bắt đầu trở
nên phấn khởi.
Lúc này, Kim Giáp Long Quy kéo từng khẩu Pháo Ma Tinh tiến vào trận vị trí,
sau một loạt thao tác chuẩn bị, cùng với mệnh lệnh do Muri đưa ra, năm trăm
khẩu pháo Ma Tinh bắt đầu pháo kích dữ dội về phía hẻm núi Kyas.
Một đợt, hai đợt, ba đợt…mãi cho đến khi khai hoả được tám đợt thì vẫn không
có dấu hiệu ngừng lại.
Trong tầm mắt của Karen, nếu địa hình hẻm núi phía trước là một gương mặt
của ông lão tràn đầy nếp nhăn, như vậy thì bây giờ đã nổi lên một đám mụn lấm
tấm.
Nhưng mà những đợt pháo kích này cũng không có ý nghĩa, mặc dù cũng không
bài trừ rằng có khả năng là một tên nào đó nấp dưới mặt đất quá xui xẻo nên bị
đèn treo trên trần rơi xuống đè chết.
Karen hỏi Neo: "Còn cần tiếp tục pháo kích sao?"
Neo: "Tại sao lại không chứ? Nhớ kỹ này, Karen, về sau khi đối mặt với tình
huống chiến trường phức tạp, cậu chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, trước khi tiến lên,
bắn nó 12 đợt."
"Thế nhưng là ngài và ta cũng đều rõ ràng, loại pháo kích này không cách nào
tạo ra uy hiếp gì cho đối phương, mà lại, đã qua 8 đợt pháo kích, bọn hắn cũng
vẫn không có chút phản ứng nào."
Neo mở miệng nói: "Chúng ta là lính mới, pháo kích trước khai chiến, có thể
tăng cường sĩ khí và dũng khí của quân ta.”
Karen giật mình: "Thì ra là như vậy."
12 đợt pháo kích kết thúc, số lượng đạn pháo và tinh thạch mà năm trăm khẩu
Pháo Ma Tinh Pháo tiêu hao nếu chuyển đổi thành phiếu điểm mà nói thì đó là
một con số khổng lồ.
Chiến tranh Thần Giáo và chiến tranh thế tục đều giống nhau về điểm này, sau
một loạt pháo vang trời, chi phí bỏ ra là một cái hang không đáy.
Karen nghĩ thầm: Nếu để cho Người Cầm Roi biết mình thả 12 đợt pháo kích
chỉ là để cổ vũ sĩ khí … sợ là ông ta cũng sẽ đau lòng đến nỗi hút ít một điếu xì
gà lại.
Kỵ sĩ chim ưng dẫn đầu xuất động, bay đến rồi bao trùm khu vực phía trên hẻm
núi.
Connor thấy bầy "Chim nhỏ" xung quanh cũng bay qua, cô cũng hơi lắc lắc
mình rồng, hiển nhiên, cô bé cũng muốn bay theo sau để chơi.
Karen chỉ có thể trấn an nói: "Ngoan, chúng ta chờ ở đây."
Trước mắt, còn không rõ ràng đối phương có vũ khí phòng không hay không,
nhưng mà, mặc dù đối phương đặt trọng tâm của việc phòng ngự xuống lòng
đất, nhưng trang bị cơ sở của một quân đoàn có lẽ vẫn có.
Những kỵ sĩ chim ưng kia quanh quẩn trên không trung, có lẽ đối phương sẽ
mặc kệ, tiếp tục giấu mình; nhưng nếu trông thấy một con Cốt Long bay trên
đỉnh đầu …Karen cảm thấy nếu như mình là quan chỉ huy đối phương, chắc
chắn sẽ không tiếc bại lộ một chút vị trí, cũng muốn thử đánh rơi nó xuống.
Trên trời đã bố trí xong, quân đoàn phía dưới mặt đất cũng bắt đầu tiến lên.
Chỉ có điều lần này quân đoàn rõ ràng giảm bớt quy mô, bởi vì những kỵ binh
mặc giáp cưỡi chiến mã vong linh cũng không đi hộ vệ ở hai cánh, những đội
quân có sát thương như thuật pháp sư, cung thủ, đao phủ cũng chưa gia nhập,
đều đứng tại chỗ.
Cũng chỉ có đoàn lính cầm khiên, đội hình Trận pháp sư và Mục sư, cùng ba
mươi tên người khổng lồ cõng theo những chiếc túi lớn là thật sự tiến lên;
Lính khiên tạo thành đội hình phòng ngự vững chắc nhất, đám Trận pháp sư thì
tiến hành điều chỉnh, thực hiện từng lớp trận pháp phòng ngự, các Mục sư đang
không ngừng thi triển thuật pháp cường hoá quy mô lớn đối với đội lính khiên.
Bọn họ đang đi dò đường, nói chính xác hơn là đi dẫm mìn, tất nhiên là phải
càng kiên cố càng tốt, nhằm giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Ventura đã hoá khổng lồ, trong tay trái nắm một tấm chắn lớn, tay phải cầm một
thanh chuỳ cũng to không kém, vừa chỉ huy lính khiên tiến lên vừa gầm rú nói:
"Chú ý dưới chân, chú ý xung quanh, cho dù có quân tập kích, cũng phải duy trì
đội hình!"
Darien khoác áo giáp, cầm tấm chắn, đi theo bên cạnh Ventura, Bá tước Recar
tới sớm, bây giờ đã là tiểu đoàn trưởng của một nhánh kỵ binh, Darien vừa tới,
chỉ có thể làm phó quan cho Ventura.
Toàn bộ đội hình bước chân chỉnh tề, tốc độ tiến lên rất nhanh, cứ như thế mà
đẩy thẳng một đường, nhưng mãi cho đến khi đội hình đã đến gần trung tâm của
hẻm núi, trên chiến trường vẫn "Im ắng" như cũ, để các binh sĩ trong quân đoàn
không thể không hoài nghi rằng đối tượng mà mình chuẩn bị giao chiến có tồn
tại hay không.
Neo mở miệng nói: "Ai, xem ra đối phương cũng không mắc lừa."
Karen cười nói: "Ngươi đẩy cái cục sắt này lên, chắc chắn bọn hắn sẽ không hé
nắp ra mà cắn."
Ý đồ chiến thuật của đối phương rất đơn giản, ngươi có thể chạy đến chạy lui ở
trên đầu ta, nhưng tốt nhất là ngươi luôn giữ vững đội hình, nếu không đó là
đang tạo cơ hội cho ta.
Mà đối với Karen và Neo mà nói, chỉ chiếm đóng mặt ngoài vốn cũng không có
ý nghĩa, không giải quyết bầy chuột phía dưới, chẳng lẽ lại còn muốn làm hàng
xóm với đối phương ở chỗ này?
"Đối thủ vẫn có đầu óc." Neo liếm môi một cái "Nhưng là phe tấn công, chúng
ta luôn có thể nắm giữ nhiều sự chủ động hơn, chuột không lên thì chúng ta ép
chúng nó phải lên."
Phía dưới, Ventura giơ cái chùy gai trong tay lên: "Dừng tiến lên!"
"Răng rắc! Răng rắc!"
Đội lính khiên nhanh chóng dừng lại, tấm chắn trong tay đâm xuống mặt đất,
lúc này, hình chiếu của một tấm khiên màu đen nằm ngang xuất hiện ở trên
quân trận, từ từ hạ xuống, cuối cùng bao trùm toàn bộ quân trận, hình thành một
lớp màn bảo vệ màu đen.
Tiểu đoàn trưởng Eisen ra chỉ lệnh: "Chuẩn bị tế đàn!"