Karen nhìn Pieck lúc nhỏ đang nằm trên ruộng lúa, mở miệng nói:
"Tuân theo, Quy tắc Trật Tự."
"Vâng, ông chủ."
Sau một khắc, Karen mở mắt ra, trong mắt không thể hiện ra sự mệt mỏi, ngược
lại tỏa ra ánh hào quang kì lạ.
Cho tới nay, anh đều đang dùng hành động thực tiễn để nghiệm chứng một suy
đoán, đó chính là quan hệ giữa Trật Tự và Thần Trật Tự, anh đã thử một lần, lần
này, chẳng khác gì là thay đổi một đối tượng mới rồi thử lại một lần nữa.
Điều này có nghĩa rằng, Trật Tự thật sự chỉ là Trật Tự, còn Thần Trật Tự cũng
chỉ là Thần Trật Tự mà thôi.
Con đường này, ai cũng có thể bước đi ở trên nó, nhưng Thần Trật Tự đã sớm
tiến hành lũng đoạn con đường này, bây giờ mình cũng có thể tham gia vào việc
này.
Mặc dù mình đã dẫn dắt cho Pieck, nhưng so với số lượng tín đồ của Trật Tự
mênh mông như đại dương, nhắc đến cũng không có giá trị gì, nhưng đây là một
sự bắt đầu.
Khó khăn nhất, là từ số không đi đến một, nhưng Karen cũng đã thực hiện được
một bước này.
Đây chính là cảnh tượng mà Karen theo đuổi, đây là cảnh sắc mà anh muốn
thưởng thức, đây cũng là hy vọng mà Dis ký gửi trên người anh.
Karen tin tưởng, sẽ có một ngày như vậy, mình đem những cảm ngộ và trải
nghiệm này, về đến nhà, nấu cơm, đánh thức Dis, hai ông cháu vừa ăn cơm vừa
giảng giải về những trải nghiệm này cho Dis nghe.
Pieck cũng mở mắt ra, hắn nhìn Karen, hai tay đặt ở trước ngực.
"Ca ngợi Trật Tự, ca ngợi ông chủ."
Karen cũng đặt hai tay ở trước ngực, nói:
"Ca ngợi Thần Trật Tự Vĩ Đại."
Loại phương thức này không giống với tẩy não, bởi vì Karen cũng không phải
thay đổi nhận biết của Pieck, hắn ta vốn là thờ phụng Thần Trật Tự, trong nhận
biết ban đầu của Pieck, Thần Trật Tự chính là Trật Tự, trên căn bản cũng không
phân chia hai khái niệm riêng biệt, nhưng bây giờ, hắn đã có cái khái niệm này.
Nếu nói cho đúng thì, giống như Karen đang tự chế một cái giáo phái mới bên
trong lòng của Trật Tự Thần Giáo, tín ngưỡng là giống nhau, nhưng cách trình
bày của giáo nghĩa có sự thay đổi.
Dincom nhìn cảnh tượng này, hắn cảm thấy có chỗ nào đó hình như không
đúng, nhưng hắn lại không biết chỗ nào là không đúng.
Alfred thì lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Dincom một cái, nói:
"Chênh lệch, bắt đầu xuất hiện từ bây giờ."
Nghe được câu này, trong lòng của Dincom lúc này sinh ra một cảm giác nguy
hiểm rất lớn, tựa như đã nhìn thấy hình ảnh thê thảm của mình sau này khi bị
Pieck đầu óc có chút ngu đần bỏ lại ở phía xa.
"Ngươi vừa thần khải xong, đi nghỉ ngơi đi, Alfred sẽ chuẩn bị cho ngươi thuật
pháp mà ngươi có thể học tập trong giai đoạn này, có cái gì không hiểu, có thể
trực tiếp hỏi anh ta."
"Vâng, thưa ông chủ."
Pieck đứng người lên, cúi chào về phía Alfred.
Lúc hắn ta nhìn về phía Dincom, trên mặt vẫn nở nụ cười thật thà như cũ, nói:
"Người tiếp theo là cậu đấy Dincom."
"Ừm..." Dincom nhẹ gật đầu, hắn cảm giác Pieck sau khi thần khải xong, khí
chất trên người quả thực đã không giống lúc trước.
Cuối cùng trước lúc bước ra ngoài, Pieck còn không nhịn được mà xoay người
nhìn về phía của Karen
"Còn về việc kia, ông chủ..."
"Alfred, bắt đầu từ tháng sau, tiền lương của Pieck tăng lên gấp năm lần."
Lương tạm mỗi tháng của Pieck vốn là 100 phiếu Trật Tự, đây là lương do Trật
Tự Thần Giáo phát xuống, sau khi Karen làm ông chủ của Nhà Tang Lễ, mỗi
tháng Pieck và Dincom có thể nhận thêm 300 phiếu Trật Tự tiền thưởng thêm,
cái này cũng chưa tính tới tiền trợ cấp thêm khi có công việc bận rộn cần làm
đêm.
500 cộng 300 thêm 100, đó chính là 900 phiếu Trật Tự, suy cho cùng tiền lương
trợ cấp của một Thẩm Phán Quan mỗi tháng cũng chỉ có 1000 phiếu Trật Tự mà
thôi.
"Vâng, thưa thiếu gia."
"Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ, tôi sẽ cố gắng làm việc."
"Được rồi."
Pieck và Dincom cùng bước ra ngoài.
Pall lập tức mở miệng hỏi: "Thành công rồi sao?"
"Ừm, thành công."
"Cho nên, nói cho đúng thì trên lý thuyết Pieck xem như là tín đồ của ai?"
"Hắn vẫn là tín đồ của Trật Tự như cũ."
"Nhưng không phải là tín đồ của Thần Trật Tự, đúng hay không?"
"Ừm."
"Vậy là thật sự đã làm được sao... Trời ạ." Pall trừng lớn cặp mắt mèo.
"Gâu!"
Karen nhìn về phía Alfred, Alfred phiên dịch nói: "Chỉ là một tiếng chó sủa
bình thường."
"Ha ha."
Karen mỉm cười lắc đầu, đứng lên từ trên ghế, vô ý thức đưa tay vuốt ve cái trán
của mình.
Pall nhìn Karen, hỏi: "Rất mệt mỏi sao?"
"Có một chút."
"Vậy lần sau chúng ta cũng không chọn người như Pieck, có một sự bắt đầu như
vậy là được rồi, về sau chúng ta tìm người nào đó tốt hơn một chút."
"Không có cách nào làm như thế, chỉ có thể đối với những người trước khi thần
khải mới có tác dụng, đối với người xa lạ cũng không cách nào đạt được hiệu
quả như vậy, bởi vì nếu bảo bọn họ chọn giữa Thần Trật Tự hoặc là tôi, thì họ
chắc chắn sẽ chọn Thần Trật Tự chứ sẽ không chọn tôi."
Pall nói: "Vậy cái tỉ suất chi phí – hiệu quả này thật quá thấp rồi, chẳng lẽ lại
phải mở cô nhi viện rồi bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ rồi à?"
Alfred mở miệng nói: "Có lẽ, đây chính là cái giá phải trả cho việc truyền giáo
rồi, mỗi một cái giáo hội mới lúc bắt đầu phát triển, đều sẽ đứng trước vấn đề
này, giai đoạn cất bước, vĩnh viễn là lúc khó khăn nhất, chỉ khi hình thành được
nền tảng quy mô nhất định, mới có thể bước vào trong vòng tuần hoàn, quả cầu
tuyết mới bắt đầu lăn xuống dốc.
Nhưng mà xin thiếu gia hãy yên tâm, giúp thiếu gia truyền giáo, để cho ánh
sáng tư tưởng của thiếu gia chiếu rọi đến càng nhiều nơi vốn là sứ mệnh và
trọng trách của thuộc hạ, thuộc hạ có thể gánh vác nhiệm vụ này, thậm chí với
điều kiện sau này dư dả, thuộc hạ có thể cho xây dựng một nhà cô nhi viện."