Kaixi mở cửa xe, đem một bình rượu và một túi màu đá vụn màu đen đưa cho
mẹ chồng của mình, phu nhân Đường Lệ.
Hôm nay phu nhân Đường Lệ không có mặc trang phục phu nhân truyền thống
ngày xưa của Wien giống như mọi khi ở nhà, mà là một bộ trường bào màu đỏ
sậm bao phủ cả người mình, ngay cả khuôn mặt đều bị che giấu ở dưới cái mũ
trùm đầu.
Phu nhân Đường Lệ duỗi tay ra, nhận lấy bình rượu từ trong tay của con dâu
mình.
Bình rượu có hình dạng rất đặc thù, cái đáy bình nhỏ, phía trên lớn, rượu là màu
đỏ, nhưng lúc lắc lư, bên trong bình rượu sẽ có những sợi màu xanh xuất hiện,
đợi đến sau khi lắng xuống, màu sắc vẫn đỏ như cũ.
"Cho ta xem hóa đơn một chút."
"Ở chỗ này, mẹ." Kaixi rất nghe lời mà đem hóa đơn mua hàng của cửa hàng
phiếu điểm kia đưa cho mẹ chồng của mình.
"Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, không chỉ không có tăng giá, ngược lại
còn rẻ hơn trong ấn tượng của ta."
"Gần đây giá trị của phiếu Trật Tự tăng lên rất nhiều so với các loại phiếu
khác." Kaixi giải thích nói.
"Thì ra là như thế này."
Phu nhân Đường Lệ khui nắp bình rượu, mở tay ra, Kaixi đặt túi đá vụn kia vào
trong tay của bà ấy, phu nhân Đường Lệ ngược lại là đưa toàn bộ số đá này vào
trong bình rượu.
Đá vụn rất nhanh đã lấp kín cái đáy, cùng với một hồi nhẹ lay động, vị trí đáy
bình truyền đến tiếng vang "Xì xì xì", bọt khí lít nha lít nhít bắt đầu nổi lên, rất
nhanh, vốn dĩ màu rượu đỏ biến thành màu xanh lam, giống như là một ngọn
lửa đang cháy ở trong chiếc bình, trong không khí tràn ngập ra một loại mùi vị
kích thích mãnh liệt khiến người mê muội.
Phu nhân Đường Lệ đưa miệng bình rượu đến trước miệng, uống một ngụm,
sau đó nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hồi ức và thưởng thức.
Thật lâu, bà ấy nhìn về phía con dâu của mình, hỏi: "Chưa từng thử uống như
thế sao?"
Kaixi lắc đầu: "Không có."
"Thật ra, lúc ta còn trẻ tuổi cũng như vậy, cũng không phải thường xuyên uống,
bởi vì phiếu điểm trong ví cũng không có thừa bao nhiêu, cho nên thường xuyên
là mấy người bạn cùng nhau, hoặc là kiếm tiền mua một phần, hoặc là ai được
ban thưởng nhiệm vụ thì mời những người khác một chầu.
Thường thường là một bình rượu, mọi người chia ra uống, thay phiên uống, mỗi
người thật ra cũng không được bao nhiêu, nhưng lúc đó mỗi một bình, đều rất
được chờ mong, cũng cảm thấy rất có hương vị.
Chờ đến sau này khi điều kiện tốt, có đủ phiếu điểm, ta cũng thử tự mình mua
uống, nhưng mà khi uống vào lại phát hiện mùi vị không giống như trước đây,
ta từng hoài nghi rằng là rượu trong cửa hàng phiếu điểm là giả hoặc đá trộn
vào là giả.
Nhưng ta cũng không muốn sang cửa hàng phiếu điểm khác để mua, bởi vì
trong lòng ta rất rõ ràng, rượu và đá cũng đều không thay đổi, thứ thay đổi là
bên cạnh ta đã không còn những người bạn uống cùng như lúc trước."
"Mẹ, con có thể nếm thử một chút sao?"
"Ha ha." Phu nhân Đường Lệ lại tự mình uống một ngụm, sau đó lắc đầu, "Lúc
này chỉ có hai người là ta và con cùng uống rượu với nhau thì nào có quy tắc
nào đâu."
"Vâng, mẹ."
"Chồng con đâu rồi?"
"Anh ấy... Lại không thấy."
"Ta cảm thấy bệnh tình của nó đã khá hơn rất nhiều."
"Đúng vậy, con cũng cảm thấy như vậy."
"Nhưng sau khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì lại thích thỉnh thoảng rời nhà
trốn đi, mà thời gian và tần suất rời nhà ra đi càng ngày càng dài và càng lúc
càng cao, con nói xem đây có phải là chuyện tốt không?"
"Con cảm thấy so với trước đây thì tốt hơn rất nhiều."
"Con hài lòng là được rồi." Phu nhân Đường Lệ có chút bất đắc dĩ mà đưa tay
vuốt vuốt cổ của mình, "Đàn ông nhà Guman, một người so với một người thì
càng kỳ lạ hơn, đều là tại ta."
"Chuyện này làm sao có thể trách mẹ được chứ."
"Phải trách ta thôi, trách ta lựa chọn cha chồng của con, cũng vì cha chồng con
lựa chọn ta, thật ra những năm gần đây ta vẫn một mực tận tâm tận lực muốn
làm cho cuộc sống trong nhà tốt hơn, nhưng ta phát hiện, ta càng cố gắng thì
càng làm không tốt;
Ai, không thể để cho nó không tốt, nhưng vào lúc mà con muốn mọi việc mĩ
mãn thì nó luôn luôn mang đến cho con một sự không trọn vẹn.
Giống như là cầm cái gậy trúc rồi cột một miếng thịt lên trên, cứ như vậy mà
dẫn dụ con, để con không kìm lòng được mà khập khiễng tiếp tục tiến lên phía
trước.
Nhiều khi ta tức giận đến nỗi muốn vứt bỏ hết thảy, cho rằng lựa chọn lúc ban
đầu của mình là sai lầm, thế nhưng ta ngửi được mùi thơm của miếng thịt kia, ta
lại không cách nào khống chế mà nuốt nước bọt.
Đây chính là cuộc sống mà ta lựa chọn, nó thật sự không tốt như trong sư tưởng
tượng của ta, nhưng... Lại không tồi tệ đến mức để cho ta muốn từ bỏ nó."
"Mẹ..."
"Hôm nay ta nói hơi nhiều lời, chớ để ý."
"Sao có thể chứ, mẹ."
Sau đó phu nhân Đường Lệ lại uống một ngụm, đậy nắp bình lại, để bình rượu
lên trên ghế ngồi còn mình thì xuống xe.
"Rượu này, hôm nay xem như lại cảm nhận được một chút hương vị."
"Mẹ..."
Kaixi đưa tay đỡ lấy mẹ chồng mình, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.
"Con mặc thần bào của Thuật pháp quan, đi trước đi, ta đi theo phía sau con, rất
nhiều năm, ta đã không bước vào trong cao ốc giáo vụ của Trật Tự Thần Giáo, à
không, suýt nữa quên mất, đây là tòa nhà mới, cái tòa cũ kia đã sập rồi."
"Vâng, mẹ."
Kaixi đi ở phía trước, phu nhân Đường Lệ thì đi theo đằng sau.
"Lúc đầu, cái chuyện này cũng không có gì quá lớn, người trẻ tuổi đánh nhau
mà thôi, không phải là chuyện rất bình thường sao, trách thì trách tại..."
Kaixi nói tiếp: "Đúng vậy, mẹ, trách thì trách tại thân phận của đối phương
không bình thường."
"A, con nghĩ đi đâu vậy, ý của ta là trách thì trách tại sao đánh hắn bị thương
nặng chứ không phải đánh chết người ngay tại chỗ luôn, trực tiếp hủy thi thể
xóa dấu vết không phải tốt hơn rồi sao."
Kaixi: "..."
"Richard nhà chúng ta cũng làm việc ở trong tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật lâu như
vậy, cũng đi đến không ít nơi, gặp được không ít hiểm nguy, nhưng hết lần này
tới lần khác, vẫn thiếu chín chắn như vậy.
Nó cũng biết cái tên Vicole kia đúng không?"