Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ bà nội nhìn Karen giống như nhìn cháu ruột của mình vậy, lần trước

mua thần bào, thế mà mua quần áo của mình cũng thành kích cỡ của Karen.

Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, Richard cảm thấy mình không có cách nào để

cho bà nội mình cảm thấy kiêu ngạo, vậy thì cứ để cho bà nội đạt được cảm giác

tự hào trên người của Karen đi, cũng giống như nhau thôi.

Philomena mở miệng nói: "Bà nội, ngài ra ngoài đây để làm gì?"

Phu nhân Filsher nhìn xem cháu gái của mình, nghi ngờ nói: "Chã nhẽ ta không

thể ra khỏi cửa sao?"

Philomena lắc đầu.

Richard lập tức nói tiếp: "Có thể, đương nhiên là có thể mà, người già thì nên ra

ngoài nhiều hơn, hít thở một chút không khí mới mẻ, như vậy thì cơ thể mới có

thể khỏe mạnh và trường thọ được, bà nội cũng nên ra khỏi cửa dạo chơi nhiều

hơn."

"Thứ mặt dày, ngươi kêu ai là bà nội thế?"

"Không phải quan hệ giữa ngài và bà nội của tôi cũng rất tốt sao, nên tôi thuận

miệng gọi là bà nội luôn, thân cận hơn."

"Ha ha, quan hệ giữa ta và bà nội của người, thật sự cũng chẳng tốt đẹp lắm, chỉ

có điều là người xưa quen biết cũng đã không còn bao nhiêu người, người có

thể nói chuyện cũng ít đi thôi.

Lúc trước, quan hệ giữa ta và bà nội của người, thế nhưng là rất tệ đấy."

"Vậy cũng là chuyện của đời trước, thật ra cũng không có chuyện gì mà không

thể nhìn thoáng, đúng không?"

"Ông nội ngươi năm đó cũng không biết nói chuyện giống như ngươi, chỉ biết

cuộn ống quần lên mà nhảy xuống sông đi bắt cá chạch làm đồ nướng, nếu là

hắn có thể có được cái miệng này giống như ngươi thì năm đó chắc hẳn cũng có

thể tiết kiệm không ít công sức đấy."

"Ài, ông nội của tôi đó là thật sự có trí tuệ, giả bộ như chất phác không biết nói

chuyện cũng là một điểm ấn tượng, không phải sao?"

"Cũng có khả năng này, ít ra hắn cũng giành được bà nội ngươi về tay, ta đến

bây giờ đều không hiểu được, bà ngươi vì sao lại xem trọng hắn, đã từng thấy

Cự Long bay lượn ở trên trời, sao lại có thể cam tâm lựa chọn ếch xanh trên

đất?"

Richard đáp lại nói: "Có thể là bởi vì bà nội của tôi rõ ràng thứ gì mới thích hợp

với bản thân mình, Cự Long cũng không thuộc về bà ấy."

Nghe được câu này, ánh mắt của phu nhân Filsher bỗng nhiên lạnh xuống.

Hai chân Richard treo lơ lửng, cả người hoàn toàn bị giam cầm lại.

Lời nói tương tự phu nhân Đường Lệ cũng đã từng nói với bà ta, hiện tại, cháu

của bà ta thế mà cũng tự nhủ những lời này.

Hai bà cháu này thật sự rất ăn ý nhau trên phương diện giễu cợt mình đấy!

"Thằng nhóc, ta cũng không ngại mà vặn đầu của ngươi xuống rồi bỏ chung vào

rổ trái cây rồi đưa cho bà nội của ngươi đâu."

Philomena đứng ở trước mặt Richard, nhìn xem bà nội của mình: "Bà đi ra

ngoài, không phải là vì đến xem cháu."

"Đương nhiên, lần này ta đi ra ngoài là vì đi gặp một người bạn nhỏ, thuận tiện

tới xem cháu một chút, tốt, ta phải đi đây, cháu cũng đã rất lâu không về nhà,

làm xong thì trở về thăm một chút, cho cha của cháu ăn."

Phu nhân Filsher nói xong, thân hình biến mất tại chỗ.

Giam cầm của Richard bị giải trừ, rơi xuống đất.

"Tính tình của bà cô thật là không tốt." Richard nói, "Vậy trước hết chúng ta

vẫn đi ăn bữa khuya đi."

"Chờ một chút."

"Làm sao vậy, còn có chuyện gì?"

"Không phải ta nói với bà của ta rằng ngươi là phế vật."

"A, ha ha, ừm."

...

"Ngươi đã trưởng thành, không còn là đứa bé quỳ gối trước mặt ta lúc trước,

Dalis."

Dalis đi đến trước mặt phu nhân Filsher, quỳ mọp xuống: "Ngài có vẻ cũng

không già đi một chút nào."

"Những lời trái lương tâm cũng không cần phải nói, ta không thích nghe những

lời này."

"Đúng."

"Nhà Naton, nên sập đổ rồi nhỉ."

"Không, là phải sập đổ."

"Ngươi thật đúng là đứa bé ngoan của nhà Naton." Phu nhân Filsher vừa cảm

khái vừa đi về phía trước.

Dalis đứng người lên, đi theo bà ta.

"Ta cũng không biết lúc đầu ta suy nghĩ như thế nào, thế mà lại quyết định

muốn giúp ngươi, có lẽ là bởi vì lúc trước ông nội ngươi để cho ta cảm thấy rất

không thoải mái, ha ha."

"Ta nghĩ, đây cũng là một duyên phận đã bị chú định."

"Có lẽ vậy, duyên phận. Có đôi khi, con người sống ích kỷ một chút, cũng

không có gì sai, đúng không?"

"Đúng vậy, không sai."

"Nguyên nhân bởi vì ngươi, hút ăn tư chất và vận thế của người thân trong gia

tộc, để toàn bộ nhà Naton biến thành dị loại trong giới giáo hội ở đại khu, biến

thành một gia tộc giống như chó điên, cũng là đáng, đúng không?"

"Đúng, chỉ cần có lợi cho tôi là được rồi."

"Ừm, bây giờ ta nhớ lại, lúc đầu vì sao ta lại dừng lại trước mặt của ngươi, vì

sao lại mở miệng nói với ngươi, vì sao lại hỏi ngươi, có muốn làm như vậy hay

không.

Bởi vì khi đó, mặc dù ngươi chỉ là một đứa trẻ, nhưng từ dưới ánh mắt ôn hòa

kia của ngươi, nhìn thấy sự ích kỷ vô cùng đậm đặc."

Dalis nghe nói như thế, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Tôi cảm thấy trên đời này,

không có chuyện gì có thể giấu diếm được con mắt của ngài."

"Bây giờ chỉ còn phần kết thúc, đóa hoa nhà Naton này, sắp khô héo, sau đó, sẽ

sinh ra một ngươi mới tinh."

"Những điều này, đều là do ngài ban cho."

"Đi cảm tạ người nhà của ngươi đi, bọn hắn vì ngươi, làm ra quá nhiều cống

hiến, mặc dù, bọn hắn có lẽ cũng không cảm kích gì việc này, không, cha của

ngươi hẳn là phát giác được gì đó, đúng không?"

"Đúng vậy, ông ấy có phát giác, ông ấy nói bắt đầu từ lúc tôi tám tuổi, mỗi lần ở

lâu một chỗ cùng với tôi thì sẽ cảm thấy bực bội, ông ấy còn nói muốn giết tôi.

Nhưng mà trí tuệ và bí thuật của ngài, ông ấy làm sao có thể phát hiện được

đâu, ông ấy không làm được."

"Hắn ta không giết ngươi, không phải là bởi vì hắn không phát hiện và không

làm được, mà là bởi vì làm cha nên hắn không đành lòng xuống tay với ngươi.

Ông nội của ngươi là đồ cặn bã, cha của ngươi, cũng là cặn bã.

Nhưng bọn hắn đều như thế, trên phương diện đối xử với người nhà mình, bọn

hắn quả thực không có chỗ nào để chỉ trách.

Có thể để cho một kẻ cặn bã, vì trả thù ngươi, chỉ ngủ với vợ của ngươi, để vợ

của ngươi sinh con của hắn, nhưng vẫn như cũ không đành lòng mà ra tay giết

ngươi, đây quả thật là tình thương của cha như núi."

"Có lẽ vậy."

"Ngươi đã từng cảm thấy hối hận sao? Cho dù chỉ một chút ngắn ngủi."

Dalis lắc đầu, cười cười, nói: "Cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, cần gì phải

quan tâm đến."

"Tốt, rất tốt, con đường này, quan trọng nhất phải giữ sự kiên định mà tiếp tục

cất bước, một ngày nào đó, mộng và hiện thực, có thể đảo ngược vơi nhau,

ngươi tỉnh lại trong mộng, mà ngươi trong hiện thực, trở về.

Dalis, ta rất hài lòng đối với người, ngươi là truyền nhân ưu tú nhất của ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK