con mèo.
Con chó đang nằm chợp mắt ở phía dưới gầm giường, trông thấy cô ta tiến đến
thì mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút, con mèo kia thì đang dùng
móng vuốt của mình mà cào lên cái thảm lông.
Lúc người phụ nữ này đi ngang qua trước mặt, Pall hơi nghi ngờ một chút mà
nhìn chằm chằm xuống vị trí tấm thảm mà người phụ nữ này đặt chân xuống, và
cô cũng cảm thấy được trên tấm thảm, lúc chân của người phụ nữ này rơi xuống
đất, không có chút chấn động nào truyền đến.
Mà lớp lông trên mặt thảm, cũng không có để dấu giày của người phụ nữ này.
Thần bào đúng là có năng lực tự làm sạch, nhưng người phụ nữ này cũng không
mặc thần bào, giày cũng là loại giày bình thường, quần áo trên người cũng
không có thứ gì tỏa ra năng lượng giống như là đang “vận hành” vậy.
Trong lòng Pall nghi ngờ: Nhẹ như thế sao?
Kevin mở mắt ra, tất nhiên, nó đang nằm rạp trên mặt đất cũng đã nhận ra có
điều bất thường, tròng mắt của nó sau khi dạo qua một vòng thì bắt đầu nhướng
lên.
"Meo meo meo." (cô gái này nhẹ quá, ta có cảm giác cô ta cởi sạch quần áo rồi
nhảy ra ngoài cửa sổ cũng sẽ không rơi xuống, trái lại sẽ bay lên.)
"Gâu gâu." (đúng vậy, không sai. Cô ta đang cố gắng khống chế để mình rơi
xuống đất, cố gắng để cho người ta có cảm giác bình thường.)
"Meo meo meo." (cho nên, cô ta rốt cuộc có thân phận gì?)
"Gâu gâu gâu." (bây giờ còn khó xác định, nhưng mà không phải Karen đang
giả bộ như mình là thần quan của Vực Thẳm Thần Giáo sao, bên trong Vực
Thẳm Thần Giáo ngược lại là có một loại người như thế này.)
"Meo?" (Vực Thẳm Thần Giáo? Chẳng lẽ là ngươi đang nói đến... Thiên sứ?)
"Gâu gâu gâu gâu gâu." (Thần Vực Thẳm đã mở ra Địa Ngục và Thiên đường,
để hai bên kết nối, từ đó về sau, bên trong các tín đồ của Vực Thẳm bắt đầu
xuất hiện Vĩnh Đọa Giả Địa Ngục và Thiên Sứ Thiên Đường. Nhưng mà điều
này cũng không phải là thật sự có tín đồ sa ngã vào Địa Ngục hay là phi thăng
lên Thiên Đường, mà tiến sâu vào Địa Ngục và phi thăng đến Thiên Đường vốn
là hai năng lực đặc thù mà Thần Vực Thẳm có, chắc hẳn là tín đồ của hắn đã tu
luyện theo hai loại này, thu được năng lực tương ứng.)
"Meo meo meo meo." (Lúc trước ta cũng đã từng gặp được một vị Thiên Sứ lớn
tuổi, bà ta là người phản giáo của Vực Thẳm, trốn ở bên trong một bí cảnh, kết
quả bị người của Vực Thẳm Thần Giáo phát hiện, trong lúc đối mặt với đợt vây
giết cuối cùng thì đã triệu hồi ra hình chiếu của một vị thiên sứ, chỉ một chút đã
tiêu diệt một nửa đội hình truy sát.)
"Gâu gâu gâu." (Thiên Sứ trong Vực Thẳm Thần Giáo chính là những tế đàn
thuật pháp di động hình người, Vĩnh Đọa Giả thì có tố chất cơ thể rất mạnh mẽ,
số lượng của bọn họ rất thưa thớt cho nên rất quý giá, nhưng những lúc bình
thường nếu được cử ra ngoài thì Vĩnh Đọa Giả sẽ đi cùng để bảo vệ Thiên Sứ.)
Người phụ nữ sau khi ngồi xuống thì vừa cười vừa nói: "Đám thú cưng của
ngươi có vẻ rất sinh động nhỉ."
"Đúng vậy, bình thường bọn chúng cũng tương đối ầm ĩ, lúc trông thấy người
xa lạ thì càng thích trò chuyện với nhau hơn.
Ngươi có muốn uống chút gì không, nơi này điều kiện có hạn, nước đá được
chứ?"
"Đương nhiên, cảm ơn."
Karen rót hai ly nước đá mang đến, vừa đưa một ly cho người phụ nữ vừa tự
giới thiệu mình:
"Ngươi có thể gọi ta là Silva."
"Là họ hay là tên?"
"Có chỗ nào khác nhau sao?"
"Đúng vậy, không có gì khác biệt, ngươi có thể gọi ta là Laura."
"Được rồi, tiểu thư Laura."
"Cho nên, ngài Silva đang làm gì ở nơi này vậy? Ta nghĩ, không phải là đến đây
để du lịch đâu nhỉ?"
"Không phải, chúng ta đang chấp hành một nhiệm vụ ở gần nơi này, bây giờ thì
nhiệm vụ đã hoàn thành nên đang trên đường trở về, trong kế hoạch là muốn tới
Hỏa Đảo dùng trận pháp dịch chuyển, nhưng bây giờ pháp trận đều đã bị đóng
lại, chúng ta cũng chỉ có thể ở lại đây thêm một thời gian, còn tiểu thư Laura thì
sao?"
"Cũng giống vậy." Laura nhún vai, "Chúng ta bây giờ cũng không thể quay về."
"Cho nên chúng ta đều không may mắn lắm, nâng ly."
"Được rồi."
Hai người cầm ly cùng chạm nhẹ vào một cái, mỗi người uống một ngụm nước
đá.
"Ta nghe nói, ở trong Vực Thẳm Thần Giáo có một khu vườn bí mật, ở đó trồng
các loại thực vật đã tuyệt chủng từ lâu, con người của ta bình thường thích trồng
một chút bồn hoa, cho nên ta cảm thấy tò mò về nơi này."
Karen mỉm cười nói: "Đúng vậy, đó là vườn hoa do ngài Solima để lại, tên gọi
“Mộng Hương”, chỉ là ngoại trừ một vài trường hợp trong các dịp tế tự đặc biệt
thì những thời điểm khác ta cũng không có cơ hội để vào."
"Thật sao, thì ra là thế; đúng rồi, ta còn nghe nói Vực Thẳm Thần Giáo của các
người còn có một nơi..."
"Đúng vậy, đúng là như vậy..."
Những việc liên quan tới Vực Thẳm Thần Giáo thì Karen cũng biết một chút từ
trong bút ký của ông Hoven, phần lớn những câu hỏi mà đối phương đặt ra thì
Karen cũng có thể trả lời, vấn đề không biết thì có thể nói thẳng là cơ mật nội
bộ nên không tiện để nói.
"Meo." (thật là một cuộc đối thoại vừa khô khan vừa không có dinh dưỡng.)
"Gâu." (đây là một quá trình thăm dò.)
"Meo?" (vậy tại sao phải luôn là người phụ nữ này đặt câu hỏi cho Karen thế?)
"Gâu." (bởi vì Karen đã xác định cô ta không phải là thần quan Trật Tự, nhưng
người phụ nữ này còn đang hoài nghi Karen có phải là thần quan Vực Thẳm hay
là không.)
Nhưng khi cả hai bên đều cảm thấy đã đến lúc, gần như đồng thời đứng người
lên, Karen đưa Laura ra ngoài cửa, Laura chào tạm biệt Karen, mang theo hai
người thanh niên đi cùng bước xuống lầu.
Muri đi tới, dò hỏi: "Đội trưởng, có cần phái người bám theo họ không?"
Karen lắc đầu, nói: "Không nhất thiết phải thế."
Sau khi đi ra khỏi quán trà, một thanh niên nhỏ giọng hỏi Laura: "Là người của
chúng ta sao?"
Laura trả lời: "Ta không xác định được."
"Cần ta đi thử một chút không?"
"Không cần thiết phải làm vậy, bất kể có phải là người của chúng ta hay không,
thái độ của đối phương rất rõ ràng, cũng không muốn gây chuyện."