Chủ giáo Bern đưa tay cầm lấy một cái nem rán, chấm vào tương ngọt và tương
ớt, ăn có vẻ rất hài lòng.
Cầm lấy cái thứ hai, chấm vào dấm đen, cắn một cái, khẽ nhíu mày, tất nhiên,
ông ta tạm thời không thể nào tiếp nhận được loại hương vị này.
Thói quen ăn uống của Karen vẫn tương đối thiên về thanh đạm, mặc dù thỉnh
thoảng sẽ ăn cay nóng nhiều dầu một lần để làm điều hoà, nhưng thức chấm lúc
bình thường, đều là một đĩa dấm đen nhỏ tự làm ở nhà.
Chỉ có điều Healy rõ ràng phần lớn người cũng không cách nào chung tình với
dấm đen giống như thiếu gia nhà mình, cho nên lấy ra thêm mấy loại thức chấm
khác.
Chủ giáo Bern tò mò bưng đĩa dấm lên đặt ở trước mũi ngửi ngửi, cười nói:
"Loại dấm này, lần thứ nhất ta nhìn thấy."
"Tự làm." Karen giải thích nói.
"A, không nghĩ tới ngươi cũng rất có nghiên cứu về phương diện nấu nướng."
"Con người luôn luôn cần có một ít sở thích."
Trên thói quen ăn uống của mình, vẫn tương đối phù hợp với bà ngoại, mặc dù
bà ấy đã món ăn của Wien cho người nhà ăn nửa cuộc đời, nhưng đồ ăn Wien
vẫn không thể thay đổi được địa vị "Đồ ăn cho heo" ở trong mắt bà ấy.
Bà ngoại nói mình giống như là một người chăn nuôi, mỗi ngày sau khi làm
xong đồ ăn rồi múc thêm một muôi cho mọi người trong nhà, rồi lại nhìn người
trong nhà “ủi” * rất ngon miệng.
* ý chỉ giống heo
Chờ đến lúc nhận được sự dẫn dắt từ các món ăn mới ở chỗ Karen, bà ngoại
càng không ngừng lấy một vài loại nguyên liệu nấu ăn đặc biệt từ nhà của mình
giống như đậu hủ, còn gọi hầu gái nhà mình đến để cùng nghiên cứu.
Richard cũng đã nói lúc trước bà nội của cậu ta lúc buổi chiều thích ngồi ở bên
cạnh bệ cửa sổ vừa uống trà vừa đợi người trong nhà tan làm, bây giờ thì bà nội
cầm một bộ dụng cụ nhỏ và một con chua đã hấp chín, cùng với một đĩa dấm
đen lấy từ nhà Karen, ngồi ăn đến chiều.
Cho nên Karen vẫn cảm thấy, sự thân thiết giữa mình và phu nhân Đường Lệ
không chỉ bởi vì huyết mạch, mà là lão phu nhân thật sự là tri kỷ với mình.
Waffron cầm lấy một cái nem rán, ăn một miếng, nhìn xem bên trong nhân có
hẹ, trứng chiên và miến.
Ông ta lại chấm một chút dấm đen, ăn một miếng, bình luận: "Cũng không tệ."
Lập tức, ông ta lại đưa tay cầm lấy một miếng bánh, hỏi: "Đây là cái gì?"
Karen trả lời: "Bánh trà."
Giải thích trên mặt từ ngữ không phải chỉ bánh trà* (bánh trà khô), mà là chỉ là
"Bánh bích quy" dùng lúc uống trà.
Waffron đưa một miếng vào trong miệng, Chủ giáo Bern bên cạnh cũng cầm
một miếng ăn, bình luận: "Không có mùi vị gì."
"Đó là bởi vì ngươi còn trẻ, Bern." Waffron mỉm cười nói, "Chờ đến chừng nào
ngươi mệt mỏi, buông xuống gánh nặng muốn nghỉ ngơi, lại ăn cái này, cùng
với trà hay là rượu độ thấp, sẽ nếm được cảm giác không giống nhau."
Chủ giáo Bern nhẹ gật đầu.
Cuối cùng, hai người đều bưng lên chè nấm tuyết, từ nét mặt của hai người có
thể thấy được bọn họ hài lòng nhất về món này.
Waffron nói với Karen: "Ta hy vọng ở trong lễ tang của ta, các vị khách tới
viếng có thể được nếm món này, lúc đó có thể mời hầu gái của ngươi đến..."
Karen nói: "Tôi sẽ phụ trách việc tổ chức tang lễ cho ngài."
Nghe được câu này, Waffron sửng sốt một chút, hỏi: "Có tiện không?"
"Chuyện này là vinh hạnh của tôi."
"Cảm ơn."
"Ngài là người nhà của thuộc hạ ta, việc nên làm."
"Ha ha." Waffron đưa tay khẽ vuốt bộ ngực mình, "Trong lòng yên tâm, nhưng
mà tang lễ vẫn đơn giản một chút, bởi vì khách tới viếng cũng sẽ không quá
nhiều, đây là đề nghị của ta."
"Tang lễ của ngài có lẽ cũng không đơn giản được."
"Không, sẽ không, tin tưởng ta, chờ đến lúc tang lễ được tổ chức, sẽ không có
quá nhiều khách tới." Waffron lại đưa tay cầm một miếng bánh đưa vào trong
miệng, vừa nhai vừa nói, "Nói cho cùng, ta còn chưa đủ thuần túy, đúng không,
Bern?"
Bern nhẹ gật đầu, nói: "So với ta, các ngươi đều không đủ thuần túy."
"Đúng vậy, ta thừa nhận. Cũng chính là nhất định phải đến lúc trong nhà không
còn lại bao nhiêu người, đến lúc bản thân mình cũng sắp đi, mới có thể thật sự
ra quyết định làm một vài chuyện.
Mấy ngày nay ta vẫn luôn sám hối trước mặt tượng Thần, ngược lại không phải
bởi vì chuyện trong nhà, dù sao ta cũng sắp đi xuống cùng với bọn họ, chủ yếu
vẫn là bởi vì, ta vẫn cho rằng chuẩn tắc tín ngưỡng mà ta tuân thủ nghiêm ngặt,
nhưng bây giờ mới phát hiện, ta vẫn luôn đi chệch hướng."
Chủ giáo Bern nói: "Bây giờ ngài muốn quay đầu, cũng không muộn."
"Đúng vậy, không muộn. Nhà Naton mặc dù không còn, nhưng loại thịt thối
giống như nhà Naton, ở trong đại khu chúng ta không phải chỉ có một miếng,
nên cần phải cắt."
"Đúng, nên cắt."
"Còn lại một chút biến chất, nên bỏ thì bỏ, nên rửa thì... Rửa!"
Trong ánh mắt Waffron lộ ra một vẻ tàn nhẫn, cái biểu cảm này, có lẽ đã rất
nhiều năm không xuất hiện trên mặt của ông lão che giấu lòng dạ của mình rất
sâu này.
Karen tiếp tục đốt tiền giấy, nhìn xem ánh lửa tung bay bên trong nồi sắt, anh rõ
ràng, đại khu thành phố York sau này, sẽ thật sự phải đón tiếp một trận bão lớn.
Đây là do hai ông lão này vừa ăn chè nấm tuyết vừa xác định.
Karen lại nghĩ tới trước đó mình từ chối Marvalho tới thăm nhà vì sau khi mình
trở về sẽ bận rộn công vụ, nhưng anh thật sự không nghĩ tới, công vụ sẽ nhanh
chóng "Bận rộn" đến như vậy.
Lần hành động trước đó nhằm vào nhà Naton nếu so với đợt thanh trừng lớn
tiếp sau, quả thực chỉ là gãi ngứa.
Lại từ đó về sau, không cần hoài nghi... Đòn Roi Kỷ Luật của đại khu thành phố
York sẽ có quyền lực, địa vị và lực ảnh hưởng lớn nhất trong tất cả Đòn Roi Kỷ
Luật ở các đại khu của Trật Tự Thần Giáo.
Trong một số thời điểm, không khỏi phải cảm khái, một bước nhanh thì từng
bước cũng nhanh, ưu thế bởi vì ra tay trước này sẽ dần dần dùng phương thức
lăn cầu tuyết để kẻ đến sau vốn không thể nào đuổi theo đượ