mình, phu nhân Lieza đang chữa bệnh cho Judea.
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"
Phu nhân Lieza đứng dậy, trả lời: "Không có gì nghiêm trọng cả, vết thương bên
ngoài đã xử lý xong. Bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được."
"Ừm, phải nhờ con vất vả chăm sóc rồi."
"Đây là điều con nên làm."
Lão Anderson bước ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài phòng, cậu con trai Mike của
ông đang ngồi trên xe lăn, nói xin lỗi:
"Cha, đó là sơ suất của con."
"Thiếu gia Karen không có việc gì là tốt rồi." Lão Anderson nói, chậm rãi đi
đến cửa sổ ở hành lang, mở cửa sổ để gió bên ngoài thổi vào.
Mike đẩy xe lăn theo sau.
"Mike."
"Cha."
"Là do ta vô dụng, thế hệ ta không thể nâng đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc
Rafael và các gia tộc khác phát triển. Mà đến thế hệ các con cũng không thể
nâng lên.
Cũng may, đó chỉ là hữu kinh vô hiểm. Chúng ta coi như đã vượt qua được
ngưỡng cửa này.
Cho nên, hãy đặt hy vọng trên người thế hệ tiếp theo.
Berger và Judea là niềm hy vọng của thế hệ tiếp theo trong gia tộc Ellen chúng
ta. Bọn họ có cơ hội đạt cấp độ năm trở lên khi trưởng thành. Như vậy, ít nhất
gia tộc Ellen chúng ta dù bên ngoài hay bên trong cũng sẽ có một trụ cột chống
đỡ. Không đến mức phải trải qua cái cảm giác quẫn bách như mấy năm gần
đây."
"Cha, còn cả Eunice, tổ tiên bá tước Recar nói rằng nồng độ huyết mạch của
Eunice là cao nhất."
Lão Anderson nhìn con trai,
Mike cũng nhìn cha,
Hai cha con cứ nhìn nhau như thế.
Hồi lâu, Mike nghi ngờ hỏi: "Phải không cha?"
Lão Anderson hơi thất vọng, ba đứa con trai của ông, con trai cả và con trai thứ,
từ nhỏ đã không được thông minh.
Cậu con trai duy nhất tuy thông minh nhưng lại dành hết tâm huyết cho sự
nghiệp nghệ thuật, nay nhân danh "Thiếu gia Karen", rời bỏ chức tộc trưởng
chạy lang thang bán tranh.
Còn cái gì mà "thiếu gia Karen phân phó", thật là do thiếu gia Karen phân phó
sao, lúc ngài ấy về còn hỏi "ngài Bede" đi đâu kìa?
"Mike, họ của Eunice là gì?"
"Ellen."
Lão Anderson thở dài nói, "Họ cô ấy là Inmerais."
Trong nháy mắt, Mike khẽ giật mình đáp: "Con hiểu rồi, cha."
"Ừm."
"Eunice, sau tất cả rồi cũng sẽ trở thành một người ngoài cuộc, vì vậy Judea
quan trọng hơn đối với gia tộc chúng ta."
"Ừm?"
Bàn tay chống gậy của ông lão bắt đầu run lên.
Mike cũng thở dài nói tiếp: "Vì vậy, trong tương lai, gia tộc Ellen vẫn phải dựa
vào người một nhà."
Ông lão hai mắt đỏ hoe, cúi đầu nhìn con trai ngồi trên xe lăn.
Mắt của Mike cũng đỏ bừng, anh nói: "Thưa cha, con hiểu ý của cha."
Ông lão vùng cây gậy lên, đập thẳng vào mặt con trai.
"Bốp!"
Trên mặt Mike hằn rõ một vệt đỏ.
"Judea và Berger là trụ cột tương lai, mà Eunice là mái nhà của gia tộc Ellen!"
"Ách…"
"Ta không bao giờ phản cảm việc các thành viên trong gia tộc muốn tự lập tự
cường. Điều ta không thích là không biết nhìn nhận thực tế."
"Con sai rồi, thưa cha."
"Nếu Eunice không ở nhà, con có nghĩ rằng thiếu gia Karen sẽ trở lại trang viên
không?"
"Sẽ không…"
"Đúng vậy, từ khi thiếu gia Karen đến thanh phố York, dường như ngài ấy đang
cố tình tránh việc liên hệ với trang viên. Ta không biết lý do là gì, nhưng ta rất
sợ."
"Con cảm thấy, có lẽ do thiếu gia cảm thấy nhà mình quá giàu?"
"Bốp!"
Cây gậy lại một lần nữa vung đến, chẳng hiểu sao khi nhìn hai vệt đỏ đối xứng
trên mặt con trai, ông lão cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
"Cái loại lý do ngu xuẩn này chắc chỉ có một mình con mới nghĩ ra được."
"Vâng." Mike không dám phản bác lại lời mắng mỏ của cha ruột.
"Thiếu gia Karen càng là như vậy, chúng ta càng phải kính trọng, càng phải biết
giới hạn, và càng phải học cách biết ơn."
"Vâng thưa cha."
"Có phải con đã phái người đến cửa hàng đồ gốm đó không?"
"Con đã cử người đến đó vào ngày hôm qua, và đã đạt được thỏa thuận. Bên kia
muốn số lượng nhiều. Một số có thể được sản xuất bởi xưởng dưới trướng trang
viên của chúng ta, một số cần phải mua từ bên ngoài."
"Bằng mọi giá phải thỏa mãn bảo của hàng gốm sứ kia. Thiếu gia Karen hiếm
khi yêu cầu chúng ta làm bất cứ điều gì, vì vậy chúng ta cần cố gắng hết sức để
hoàn thành điều ngài ấy muốn."
"Vâng, thưa cha, con hiểu rồi."
"Chúng ta đã đích thân giúp đỡ thiếu gia Karen sắp xếp buổi lễ tịnh hoá."
"Vâng."
"Và sau đó hiện tại thiếu gia Karen có thể đánh bại Judea."
"Đúng vậy, nếu thiếu gia Karen bắt đầu tu luyện từ nhỏ, hoàn thành tích lũy từ
sớm, với sự hướng dẫn của gia tộc Inmerais thì việc Judea thua kém ngài là việc
bình thường.
Nhưng thiếu gia đã chính thức trở thành Thần bộc cách đây không lâu, dưới sự
chứng kiến của chúng ta.”
"Đó chính là thiên tài. Khi thiên tài dừng lại bên đường ngày, ngài ấy không
phải chợp mắt, mà là đang tìm kiếm con đường xa hơn."
"Thật vậy, thưa cha."
"Phải cảm ơn cái hôn ước trước. Nếu không phải vì có hôn ước kia, tôi không
nghĩ gia tộc Allen của chúng ta sẽ có liên hệ gì với thiếu gia nữa. Đây thực sự là
phúc khí của tổ tiên chúng ta."
"Meo meo~"
Lúc này, Pall vừa dùng xong trà chiều đang ngồi trên lưng Kelvin đi dạo, vừa
vặn đi qua trước mắt hai cha con.
Lão Anderson và Mike cùng cúi đầu hành lễ:
"Tổ tiên phù hộ."