ngươi cũng không biết về tính cách của ta rồi."
"Chỉ cần là người thì đều có tính tình của riêng mình, chỉ có điều là tính tình
của tín đồ Trật Tự chúng ta vẫn luôn bị tín ngưỡng ước thúc."
"Trước khi tay ta tiếp tục chuyển động, ngươi đổi sang một cái xưng hô khác thì
có lẽ ngươi sẽ không chết, còn có thể trở về, tiếp tục làm Bộ trưởng của ngươi,
đi tiếp nhận chức vị của con chó Verden kia."
Karen ngây ngẩn cả người;
Lohan cũng ngây ngẩn cả người: Siti, sao ngươi có thể bẻ lái được như vậy?
Karen hỏi: "Thật sự… có thể sao?"
"Ngươi có thể thử nhìn một chút, tính tình của con người ta, chỉ cần là chuyện
mà ta nhận định thì sẽ cố hết sức lực để thúc đẩy, chấp hành, hoàn thành."
Khóe miệng Karen mỉm cười.
Anh quả thực vốn từng cân nhắc chuyện làm học trò của Siti, cũng không phải
không thể được.
Siti dễ bị lừa gạt, dễ bị ảnh hưởng, mà trên mức độ nhất định, bà ta muốn đi làm
việc, không phải chỉ là nói ngoài miệng mà là sẽ cố gắng giúp ngươi làm cho
xong việc.
Nhưng bây giờ, Karen không còn ý nghĩ này.
Nếu như thật sự muốn tìm viện trợ từ trong Thần Điện, Siti tuyệt đối không phải
một cái lựa chọn tốt, cho dù mình nghĩ trăm phương ngàn kế để nhận được sự
ủng hộ của bà ta, nhưng sự cực đoan của bà ta sẽ đẩy tất cả phe trung gian về
hướng đối diện.
Loại đồng đội này ở trong phe mình có đôi khi còn tạo ra nhiều tác dụng trái
chiều hơn cả đối thủ, bởi vì hình thức hành vi của bà ta quả thực là càng giống
với nội gián hơn.
"Được rồi, trưởng lão tôn kính."
Karen cũng không nói cái từ "Thầy" này, anh không cho Siti bậc thang để
xuống nước.
Siti tức giận đã gần như đến điểm cực hạn, da mặt của bà ta đã bắt đầu run rẩy.
Lửa của bếp nướng cháy đượm hơn một chút.
Đây là sự nhắc nhở từ Lohan, càng cho thấy thái độ lập trường.
Hắn từ chối ngươi, vậy hắn chính là của ta.
Karen cũng không lo lắng đối phương thật sự sẽ giết mình, bởi vì khoảnh khắc
mà mình nguy hiểm nhất, chính là lúc mình dùng Lưỡi Hái Chiến Tranh giết
chết Culloin.
Nếu như khi đó dưới cơn nóng giận Siti ra tay với mình, vậy mình có lẽ đã thật
xong đời, trái lại, khi đó Siti không ra tay, chờ tới bây giờ, bất kể bà ta nói cái
gì, bất kể bà ta tạo ra áp lực như thế nào thì cũng đều …không thể giết mình
Ngoại trừ sự ngu xuẩn của Siti vượt quá dự đoán ban đầu của Karen, trên những
phương diện khác thì Siti thật sự rất dễ đoán, cũng rất dễ để nắm bắt.
Siti thu tay về, trong thoáng chốc thì áp lực bao phủ trên người Karen và
Connor cũng biến mất.
Karen đưa tay, nhẹ nhàng xoa nắn nơi đau nhức trên bờ vai của mình.
Cảm tạ Đại tế tự, cảm tạ Tiranus, cảm tạ có được Đại tế tự có được Tiranus.
Nếu ở trong quá khứ, địa vị siêu phàm của Trưởng Lão Thần Điện nếu đối mặt
với "Sự nhục nhã" hôm nay phối hợp với loại tính tình cực đoan như Siti thì
mình thật sự có khả năng bị bóp nát thành thịt nát.
Mà Siti chỉ bị phạt cấm túc hối lỗi.
Nhưng bây giờ, cùng với sự chèn ép liên tục của Đại tế tự về phía Thần Điện,
"Địa vị" của Thần Điện đã liên tiếp bị gọt bớt, các Trưởng Lão Thần Điện từ
"Người truyền lời" của Thần từng bước chuyển biến thành "Linh vật" có thuộc
tính của Thần.
Chính như một câu mà Bá tước Recar hay nói: Cướp biển không phải nhân từ
nên mới tha cho ngươi, mà là bởi vì hắn nhìn thấy cái hạm đội ở phía sau lưng
ngươi.
"Ta sẽ không giết ngươi." Siti cắn môi, "Ta sẽ đánh gãy toàn bộ xương cốt của
ngươi, sau đó ném ngươi ra bên ngoài như một đống bùn nhão, chờ sau khi
bệnh viện giáo hội chữa trị xong cho ngươi, ta sẽ lại ra tay đánh gãy tất cả
xương cốt của ngươi, ta muốn để người trong giáo trông thấy việc khinh nhờn
một vị Trưởng Lão Thần Điện phải trả một cái giá như thế nào."
Dù bà ta yếu thế, nhưng vẫn không cam tâm.
"Con chó Verden kia, sẽ không vì ngươi mà ra mặt, xem như Đại tế tự, cũng sẽ
không bởi vậy mà có ý kiến gì với ta, bởi vì, ta đã cho thấy sự rộng lượng lớn
nhất!"
Siti giơ tay lên lần nữa, nhưng khi bà ta muốn chỉ về phía Karen, lại trông thấy
Karen giơ hai tay lên, một ngọn lửa Trật Tự cháy lên từ lòng bàn tay.
lúc trước Karen không có chút nào phản kháng nào, vậy mà bây giờ bắt đầu
chuẩn bị vận dụng thuật pháp.
"Ha ha ha…."
Siti bị chọc cười,
"Ngươi có biết rằng hành động phản kháng của ngươi trong mắt ta, rốt cuộc
thấp kém và buồn cười đến mức nào trong mắt ta không?"
Karen:
Ta biết, cũng giống như giọng điệu của ngươi khi đứng trước mặt ông nội ta.
Siti, ngươi nên cảm tạ Dis, trong lòng Dis vẫn còn giữ lại sự thành kính và bảo
vệ đối với Trật Tự Thần Giáo, nếu không thì ta cũng không biết giải thích vì sao
ngươi sẽ còn sống mà rời khỏi phố Mink.
Karen chân thành nói: "Ta sẽ phản kháng, thưa Trưởng lão."
"Vậy thì để ta nhìn xem ngươi muốn phản kháng như thế… "
Siti nói được nửa câu thì dừng lại, bởi vì bà ta trông thấy ngọn lửa Trật Tự trên
bàn tay Karen lan đến trên toàn thân, mà ngọn lửa màu đen chuyển biến thành
màu xanh lam, đây là tiêu chí có ngọn lửa linh hồn đang được thiêu đốt.
"Nếu như ngài muốn trừng phạt ta, ta sẽ dùng phương thức thiêu đốt sạch sẽ
linh hồn của mình để phản kháng."
"Ngươi..."
Ngực của Siti tức giận mà nâng lên hạ xuống, Trưởng Lão Thần Điện đã có thần
tính, thậm chí trên mức độ nhất định đã chạm đến ranh giới của "Thần" mà
không thuộc về người cứ thế mà tức giận đến nỗi thể hiện ra nhân tính.
Karen dập tắt ngọn lửa trên người, mà lúc này Connor đã biến trở về người, mái
tóc màu trắng tán loạn, trong lỗ mũi có máu tươi tràn ra, cô bé đang dùng mu
bàn tay quẹt hai cái, để vết máu lan ra khắp nơi.
Karen cúi người, dùng ống tay áo thần bào giúp Connor lau máu đen trên mặt,
vừa lau vừa trách Connor mà nói:
"Ngươi đã không phải là con nít, sao còn làm chuyện ngây thơ như thế?"
Ngay sau đó, Karen ngồi dậy, mặt hướng về phía Siti:
"Hương vị thịt nướng thật sự rất không tệ, cám ơn ngài đã tiếp đãi.”
Lập tức,
Karen xoay người hành lễ, cực kỳ cung kính cáo từ nói:
"Nếu ngài không có ý định giết ta, vậy ta sẽ còn sống mà rời đi vậy."
Karen nắm tay Connor quay người đi ra ngoài.
Siti nhìn xem bóng lưng Karen,
Giọng điệu lạnh lùng nói:
"Chờ đến ngày nào đó khi Norton không còn ngồi trên vị trí này, ta hi vọng
ngươi còn có thể cuồng vọng giống như ngày hôm nay."
Karen không có dừng bước lại, mà là tiếp tục nắm tay Connor đi ra ngoài.
Connor ngẩng đầu, nhìn về phía Karen;
Karen cũng cúi đầu xuống, đối mặt với cô bé.
Connor cười, Karen cũng cười.
Yên tâm đi,
Khi thật sự đến ngày ấy,
Ta sẽ để các ngươi được kiến thức cái gì là cuồng vọng thật sự.