Áp lực mênh mông không ngừng tăng cường lên trên linh hồn, giống như là có
vô số cánh tay vô hình đang tiến hành cưỡng chế ngươi, để cho ngươi cúi đầu,
để cho ngươi thần phục, để cho ngươi quỳ lạy.
Nhưng mà Dis vẫn đứng vững ở đó, núi có thể bị san bằng nhưng không thể nào
cúi người khom lưng.
Chỉ là không ai biết một khi việc này duy trì thêm một khoảng thời gian dài thì
sẽ phát sinh hậu quả như thế nào.
Cũng may Thần Trật Tự có vẻ không cảm thấy mình bị khiêu khích, cũng
không có cố ý khó xử, hắn chủ động xoay người bước qua, kết thúc cuộc gặp gỡ
“Đối mặt” ngắn ngủi này.
Lão Hoven lập tức bước lên trước quan tâm thăm hỏi: “Sao rồi, vẫn còn ổn
chứ?”
Dis lắc đầu, giơ tay lên, ra hiệu mình không sao.
Lão Hoven có chút dở khóc dở cười nói: “Ai, lúc ngươi đi một chuyến ra từ
trong Trật Tự Thần Điện cũng không chật vật đến mức này.”
Đây là sự thật, thương tổn của biết bao Trưởng Lão Thần Điện trong Thần Điện
gây ra cho Dis cộng lại thậm chí còn kém rất rất xa so với một ánh mắt của
Thần Trật Tự nhìn đến qua sự ngăn cách của một kỷ nguyên.
Dis nói: “Những tên kia sao xứng để so sánh với hắn.”
Không khuất phục thì không khuất phục, nhưng việc nên thừa nhận vẫn cần
phải thừa nhận, khi đứng ở trước mặt hắn đã để Dis cảm nhận được sự “Nhỏ
bé”, loại cảm giác này Dis đã sớm quên mất từ lúc còn trẻ tuổi.
Khi đó cho dù gặp được những kẻ mạnh hơn mình, Dis cũng không quan trọng,
dù sao hắn tự tin rằng không bao lâu thì mình sẽ vượt qua kẻ đó, nhưng đối với
vị đứng trước mắt này, hắn cảm thấy trong thời gian ngắn thì mình rất khó có
thể vượt qua, muốn bắt kịp thì phải cần một khoảng thời gian rất dài rất dài.
“Vâng vâng vâng, không thể so sánh, không thể so sánh, để ta dùng thuật pháp
trị liệu cho ngươi.”
“Không cần, tự ta có thể xử lý.”
Lúc này, Thần Trật Tự bắt đầu đi vào trong, mà chiều không gian này vẫn đang
bị ngưng đọng lại.
Lão Hoven có chút chần chờ mà hỏi thăm: “Hay là chúng ta thừa dịp lúc này mà
đi vào trong xem cùng?”
“Đi vào đi.”
Dis không do dự mà trực tiếp cất bước đi vào bên trong.
“Ai, chờ ta một chút, chờ ta một chút.” Lão Hoven lập tức theo ở phía sau Dis,
“Mặc dù ta rất sợ hãi vị này, nhưng ta cảm thấy thứ sức mạnh đang ảnh hưởng
ta cũng sợ hắn, khi hắn xuất hiện để cho ta có một loại cảm giác thế giới yên
tĩnh.”
“Đây có lẽ là bản chất nguyên bản nhất của mối quan hệ giữa Trật Tự và
Nguyên Lý, dù cho ta không quan tâm đến giáo vụ, nhưng ta cũng đã phát hiện
ra từ rất sớm về sự đề phòng gay gắt giữa hai Thần Giáo trong quan hệ cộng tác
này.”
“Bởi vì tín đồ Nguyên Lý chúng ta biết rõ rằng việc lúc nào cũng đến mượn
sách của người khác thì sẽ rất phiền phức, không bằng trực tiếp mang hết sách
về thư viện của mình cho thuận tiện, bởi vậy, khi quan hệ hợp tác với Trật Tự
càng chặt chẽ thì chúng ta ngược lại sẽ càng sợ hãi.”
Sau khi tiến vào cung điện, hai người cũng không nói gì nữa.
Bởi vì cảnh tượng ở trong cung điện có chút vượt ra khỏi nhận thức, trên mỗi
một cây cột trụ, mỗi một bức chạm khắc, viên gạch dưới chân, tranh vẽ trên
tường, bao gồm cả những phù điêu trên đầu đều ẩn giấu một tiểu thế giới.
Nơi này quả thật là phiên bản thu nhỏ của Trật Tự Thần Điện.
Lão Hoven hỏi: “Dis, lần trước lúc ngươi đi vào đây thì cũng rộng rãi như thế
này sao?”
“Không phải, mặc dù lần trước ta ra vào vội vàng nhưng ta xác định cảnh tượng
khi đó không thể nào so sánh với lúc này, nếu không thì đám người Lefenlina
xem như có tốn thêm mấy trăm năm nữa thì cũng không thể tiến vào trong nơi
này.”
Một khi đặt một bước chân xuống thì đều là khoảng cách của mấy tiểu thế giới,
từng bước từng bước đi xuyên qua cho dù Trật Tự Thần Giáo có thể cung cấp
đủ sự ủng hộ vậy thì cũng phải tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian và sức
lực.
Lúc này từ bên trong các tiểu thế giới đang không ngừng có những sinh vật
hùng mạnh xuất hiện, bọn hắn giống như những Ma Thần bảo vệ cho toà cung
điện này mà tấn công kẻ xâm nhập.
Thần Trật Tự thì chỉ tiếp tục tiến lên phía trước, những sinh vật nếu đặt ở hiện
tại thì bất cứ con nào cũng có thể tạo nên một trận thiên tai kia trong lúc gào
thét nhào về phía Thần Trật Tự thì đã bị chôn vùi khi chưa kịp đến gần.
Cùng lúc đó, tựa như là đang tiến hành đáp lại sự “Mạo phạm” này, nơi mà
Thần Trật Tự đi tới thì những tiểu thế giới ở chỗ đó cũng lần lượt sụp đổ.
Không có giao chiến, bởi vì đây là sự nghiền ép từ một phía, giống như là khi
người bình thường đi trên đường cũng sẽ không để ý đến những tro bụi ở trong
không khí có thể làm cho mình bị thương hay không.
Thế nhưng nếu như không có Thần Trật Tự dọn đường “Hôm nay”, có lẽ về sau
Ranedal cũng rất khó đi vào, càng đừng đề cập đến đoàn điều tra của Lefenlina.
Bởi vì phần lớn những kẻ bảo vệ và trận pháp phòng thủ của nơi này đều bị
Thần Trật Tự tiện tay xoá bỏ, sự xuất hiện của hắn khiến cho toà cung điện đại
diện cho truyền thừa của Vĩnh Hằng này cứ thế mà hạ thấp vài cấp bậc. Lão
Hoven đếm số lượng những sinh vật hùng mạnh vị chôn vùi và các tiểu thế giới
bị sập đổ kia, không khỏi chắt lưỡi nói:
“Quy tắc Vĩnh Hằng có thể lưu giữ nơi này rất tốt, nếu như Thần Trật Tự của
các ngươi đến đây một chuyến, như vậy thì cho dù Vĩnh Hằng Thần Giáo đã
diệt vong từ trước hai kỷ nguyên nhưng khi toà cung điện này mở ra cũng đủ để
so sánh với nội lực của một Thần Giáo chính thống.
Ta cảm thấy vị này cố ý làm như vậy là vì đang cố gắng làm truyền thừa của
Vĩnh Hằng biến mất.
Với thân phận của hắn mà làm loại chuyện này, nhưng thật ra là có chút khó
hiểu.”
Dis phản bác: “Chẳng lẽ chỉ vì thân phận của mình mà vào lúc mình có năng
lực lại không đi làm rồi để hậu nhân phải trả một cái giá càng lớn đi giải
quyết?”
Lão Hoven nhìn thoáng qua Dis, ngược lại cũng không còn tiếp tục tranh luận
mà là cố ý bước về đằng trước thêm một chút, hi vọng có thể quan sát càng kỹ
lưỡng hơn, tình huống lúc này sinh động và tả thực hơn lúc khai quật di tích
khảo cổ nhiều.
“Ha ha, Dis, ngươi nhìn xem, có chút đồ vật trốn vào trong góc khuất, cuối cùng
cũng biết sợ rồi.”
“Không chỉ là sợ hãi, loại cảm giác sợ hãi này thật ra vượt qua khỏi uy hiếp của
cái chết.”
Đây là cảm nhận của Dis lúc trước khi nhìn thẳng vào Thần Trật Tự.
“Cho nên quy tắc ước thúc nơi này bị huỷ diệt, những Ma Thần ẩn nấp kia trải
qua quá trình chém giết hấp thu nhau suốt một kỷ nguyên, cuối cùng chỉ còn sót
lại Chabak? Hẳn là như vậy.”
Nơi sâu nhất trong cung điện có một đài phun nước, phía sau đài phun nước là
một Thần tọa thuỷ tinh màu xanh lam.
Lúc này có một người phụ nữ bước ra từ đài phun nước, mặc trên người một bộ
váy dài màu xanh lam và cầm trong tay môt con dao găm bước ra ngăn cản
Thần Trật Tự.