bàn bạc một chuyện gì lớn lao với Karen trong phòng sách.
Cuối cùng, thấy thời gian thật sự đã quá muộn, Karen một lần nữa cáo từ,
Richard cũng không có giữ lại, tiễn Karen xuống hầm để xe.
"Thật không phải, kéo anh trò chuyện với tôi lâu đến như vậy." Richard nói.
"Không có việc gì, tôi thật ra cũng rất thích tán gẫu với cậu." Karen ngồi vào
trong xe, "Thế nhé, lần sau gặp lại."
"Lần sau lúc anh trông thấy tôi, trên mặt tôi chắc hẳn sẽ mang theo một cái mặt
nạ màu đen, hi vọng anh không nên bị khí chất lạnh lùng của tôi hù dọa đấy."
Đã sửa lại rồi, là mặt nạ màu bạc.
Karen cười cười với cậu ta, khởi động xe rồi lái ra ngoài tầng hầm.
Richard quay người vừa lên lầu thì lấy tay vỗ nhẹ vào trán mình:
"Cái cảm giác thân thiết đáng chết này rốt cuộc là từ đâu mà ra."
...
Trên đường lái xe bề, Karen do dự một chút, vẫn chạy ngang qua phố Ngô
Đồng một chút, bên ngoài có cảnh sát đang phong tỏa con đường, có thể chạy
ngang qua, nhưng không có cách nào chạy tiếp vào trong.
Karen cũng lười dùng căn cước của mình mà vào trong xem, queo một cái, lái
về phía khu Lam Kiều.
Lúc về đến nhà, trời đã rạng sáng.
Karen cũng không biết phải làm sao, mỗi ngày về nha muộn như vậy, đều làm
cho giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mình bị đảo lộn.
Vừa dừng xe xong, Karen đã nhìn thấy Alfred đi ra.
"Thiếu gia, ngài đã trở về rồi."
"Sao vẫn còn chờ thế?" Karen nghi ngờ nói, anh có nói trước với Alfred sẽ về
trễ, mặc dù mục đích lúc đầu nói lời này cũng không giống nhau, nhưng kết quả
vẫn tương tự.
Đáng tiếc, là mình còn dự đinh giao lưu trao đổi thêm với Gray và Wind, xác
định lại thực lực lúc này của mình, chỉ có thể hẹn lại vào dịp khác.
"Thiếu gia, tôi dựa vào lời dặn dò của ngài, tìm ra phần liên quan đến việc giải
phong ấn của Kevin, mời thiếu gia xem qua."
Alfred lấy ra một bản bút ký màu đen đưa tới trước mặt Karen, phía trên còn
kẹp lấy một cái kẹp sách.
"Để mai xem không được sao?" Karen hỏi.
"Thuộc hạ vẫn đề nghị thiếu gia nên xem vào lúc này."
"Được rồi, vào phòng sách xem."
Karen cầm lấy bản bút ký mà bước vào trong phòng sách, Alfred mở đèn trong
phòng lên.
Lúc này, Kevin cũng chui vào trong phòng sách, ngồi trước bàn đọc sách của
Karen, miệng mở rộng lè lưỡi thành một nụ cười ngây ngô, chỉ có điều cái đầu
chó trụi lũi, có chút buồn cười.
"Pall đâu rồi?" Karen ngồi xuống hỏi, "Ngủ rồi à?"
Ban đêm lúc mình về nhà, đều là Pall cưỡi Kevin xuất hiện để nghênh đón
mình.
"Sau khi khôi phục lại một chút sức mạnh, buổi chiều cô ta rất vui vẻ mà dùng
cầu lửa nấu một lò rượu, kết quả tiêu hao quá nhiều sức lực, đã ngủ mê man
rồi."
"Ha ha." Karen lắc đầu cười, một màn này rất giống với dáng vẻ lúc mình bắt
đầu học tập thuật pháp, "A, đúng rồi, Alfred, anh giúp tôi tìm hai cái thuật pháp
là 【 Hắc Vụ Hành Trình 】 và 【 Quạ Đen Giấy, ngày mai sau khi tôi thức
giấc muốn thử luyện tập một chút, mong rằng sẽ không quá khó."
"Thiếu gia ngài lại nói đùa."
Karen mở ra bản bút ký, trực tiếp lật chỗ kẹp sách, từ chỗ này là phần giới thiệu
và giải thích kỹ càng về nguyên lý phong ấn Tà Thần của ông Hoven.
Sau khi nhìn một hồi, Karen quyết định nhảy một bước, xem cách phá giải
phong ấn.
Sau khi lật hơn bốn mươi trang, cũng sắp đến phần cuối, rốt cục nhìn thấy tiêu
đề "Giải Thích Cách Mở Từng Tầng Phong ́n".
Ông Hoven bỏ ra hơn bốn mươi trang để giải thích lít nha lít nhít về phong ấn
của Tà Thần, có thể thấy được việc phong ấn thành công Tà Thần của ông
Hoven khiến ông xem trọng và vui mừng đến mức nào.
Tương đương với một cuốn sách tham khảo, 95% nội dung đều là dự tính ban
đầu và quá trình thực hiện của chính tác giả.
"Cách mở từng tầng phong ấn".
Một mặt trước chú thích cái vật liệu và đồ vật phụ trợ cần chuẩn bị trước.
Đến dòng cuối cùng phía dưới cùng nhất mới là:
"Bước đầu tiên: "
Ừ, sau cái dấu hai chấm, còn có một phân đoạn.
Karen lật giấy, phát hiện dòng mở đầu của mặt còn lại đó là "Bước thứ hai: Dựa
vào sự hiểu biết của bản thân để tiến hành vận chuyển theo bức vẽ cấu tạo của
trận pháp..."
Hả? Còn bước đầu tiên đâu?
Karen lại lật trở về, lại lật trở lại, sau đó, anh chợt phát hiện, có hai tấm giấy, bị
dán dính vào nhau.
Ngẩng đầu nhìn Alfred một chút, tất nhiên anh ta đã sớm biết.
Trên bàn sách có một con dao rọc giấy nhỏ, đây coi như là dụng cụ bình thường
trên bàn đọc sách, lúc hủy đi thư cần dùng đến, Karen cầm lấy con dao từ từ cẩn
thận từng chút một mà tách hai trang giấy dính liền vào nhau ra.
Sau khi mở ra,
Karen nhìn thấy nội dung hoàn chỉnh của bước đầu tiên.
Sau đó, Karen ngẩng đầu nhìn Kevin đang ngồi chồm hổm ở trước mặt mình,
mắt chó của Kevin đều híp lại thành khe hở, phát huy sự hiền lành và ấm áp của
một con chó lông vàng rất tinh tế, giống như là một đứa trẻ ngoan ngoãn đang
chờ được thưởng một miếng thịt khô.
Hôm nay nó nhìn Pall chơi cả ngày, trong lòng đương nhiên cực kỳ hâm mộ.
Karen lần nữa cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua hết nội dung của bước đầu tiên;
Đúng vậy, bước đầu tiên cũng ngắn gọn, ngắn gọn đến mức chỉ là hai câu nói,
nhưng hai câu này, ông Hoven lại dùng đến tận hai mặt giấy.
Bên trái một mặt giấy viết là:
"Cậu thật sự muốn mở phong ấn cho nó???"
Bên phải một mặt giấy viết là:
"Điên rồi à!!!"