"Không có, đã xin chỉ thị rất nhiều lần rồi nhưng đến bây giờ còn chưa nhận
được hồi đáp."
"Mẹ nó, chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Vậy thì cái đám Trật Tự ở bên
ngoài kia phải làm gì bây giờ, bọn hắn đã dựng thành lên chưa?"
"Người được cử ra ngoài thăm dò còn chưa trở lại, ta nghi ngờ rằng những điểm
quan sát khác cũng đã mất liên lạc với bộ chỉ huy, hệ thống tình báo và chỉ huy
của chúng ta cũng rất có thể đã bị tê liệt."
"Làm sao có thể, chắc chắn là do tượng đất bên phía chúng ta xảy ra vấn đề."
Lúc này, từ phía trên có người trượt xuống, là nhân viên ra ngoài quan sát của
cứ điểm này.
"Bên ngoài thế nào rồi?"
"Quân trận Trật Tự đã lui xuống."
"Cái gì, lui xuống? Bọn chúng đã xây thành xong à?"
"Không, không có, ta nhìn thấy chỉ xây chưa đến một nữa; mặt khác, khi trở về
ta cố ý liên lạc với cứ điểm ở gần nhất, bên kia cũng đã mất đi liên lạc với bộ
chỉ huy, ta nghi ngờ bên phía quân đoàn Trật Tự có phải là đã sử dụng cấm thuật
phong toả phạm vi lớn hay không."
"Không, không có khả năng, nguyên lý vận hành tượng bùn của Đại Địa Thần
Giáo chúng ta hoàn toàn khác biệt với phương thức liên lạc của các Thần Giáo
khác, chúng ta sẽ không chịu ảnh hưởng trên phương diện này."
"Nếu vậy thì chỉ có thể là bộ chỉ huy đã…"
"Không, chuyện này càng không có khả năng!!!"
Rất hiển nhiên là vị quan chỉ huy này cũng không muốn tin tưởng là bộ chỉ huy
đã xảy ra vấn đề gì, bởi vì hậu quả như vậy, thật sự là quá đáng sợ.
Dưới tình huống bình thường, chia tách quân đội ra ra tiến hành phân tán phòng
ngự không khác nào là một sự lựa chọn mang tính tự sát;
Chỉ có điều bởi vì địa hình và đặc điểm của Đại Địa Thần Giáo và Sinh Mệnh
Thần Giáo, mới để thế yếu khi tách ra trở thành ưu thế, nhưng điều kiện quyết
định là hệ thống chỉ huy phải đảm bảo sự vận hành ổn định, làm cho cả hệ
thống phòng ngự đều ở trong trạng thái vận hành với hiệu suất cao.
Mà một khi mất đi hệ thống chỉ huy, như vậy thì cái nhóm quân phòng thủ nhỏ
được phân tán trong các khu vực của hẻm núi sẽ biến thành từng con cóc đang
ngồi yên dưới những miệng giếng cạn.
"Đây là cái gì?"
Có người phát ra tiếng hô kinh ngạc, bởi vì dưới chân xuất hiện sương mù,
sương mù bắt đầu càng ngày càng đậm đặc, xen lẫn trong đó không chỉ có mùi
hương gay mũi, làn da sau khi tiếp xúc càng có cảm giác bị thiêu đốt rất rõ ràng.
Cùng lúc đó, ở trong phần cuối hang động xuất hiện dung nham, ngay từ đầu
vẫn chỉ là một khe hở nhỏ, nhưng rất nhanh chúng đã nhỏ giọt xuống tạo thành
một đầm dung nham, xem như đường lui của cứ điểm này cũng đã bị phong toả.
Sau khi sương độc không ngừng xuất hiện, cũng chỉ còn lại một lựa chọn duy
nhất.
Thần quan Đại Địa Thần Giáo bên trong cứ điểm mở nắp hầm đi lên mặt đất,
tám người mới vừa lên còn chưa kịp thở một hơi, tên nỏ bắn ra, mấy người bị
mũi tên xuyên thủng thân thể.
Một bóng đen xuất hiện từ phía dưới, kẻ tập kích mặc thần bào màu đen cầm vũ
khí trong tay giống như là ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, dùng phương thức rất lưu
loát mà giết chết vài tên thần quan còn sót lại.
Tên cuối cùng leo lên trên là quan chỉ huy, hắn có vẻ đã sớm có dự đoán, lúc ra
chỉ nhô nửa người lên, vừa lúc trông thấy cảnh chết thảm của toàn bộ thuộc hạ.
"Ai….."
Quan chỉ huy há miệng run rẩy móc gói thuốc lá từ trong túi ra, nhưng không
đợi đến khi hắn lấy ra một điếu, một cây đao đã trực tiếp cắt rơi đầu của hắn.
Tiểu đội bề bộn nhiều việc, giải quyết xong cái cứ điểm này, còn phải tranh thủ
thời gian đi tới một chỗ khác, không có thời gian ở chỗ này nói vài lời với
những con cóc phải chết này.
Đằng xa có hai người đi tới, một người cầm trong tay gậy phép, là Thuật pháp
sư, một người khác cầm trong tay một cái mâm tròn, là Trận pháp sư, cảnh
tượng trong hang động dưới đất khi nãy là do bọn họ tạo ra.
Người đàn ông dùng một đao kết liễu quan chỉ huy phe địch quét mắt nhìn đồng
đội xung quanh một chút, hỏi: "Ghi chép lại chưa?"
"Đội trưởng, đã ghi chép, ha ha, ta nghĩ, hiệu suất của chúng ta chắc hẳn là đã
nhanh nhất trong các tiểu đội."
"Chuyện này cũng không nhất định, tất cả mọi người đều đến từ trong Không
Gian Khai Thác, có tiểu đội manh hơn chúng ta cũng rất bình thường, cho nên,
tranh thủ thời gian!”
"Vâng, đội trưởng!"
"Vâng, đội trưởng!”
Quân đoàn của Đoàn Roi Kỷ Luật, vốn là được tạo thành từ từng tiểu đội nhỏ,
thông qua huấn luyện rèn luyện, để cho bọn họ trở thành một chỉnh thể.
Nhưng bây giờ, dưới mệnh lệnh của Quân đoàn trưởng Karen, quân đoàn phân
tách, đội trưởng tập hợp các đội viên cũ, khôi phục lại hình thức tiểu đội trước
đây, bắt đầu tiến hành lùng sục toàn bộ hẻm núi Kyas.
Quân trú trong mỗi cứ điểm, hoặc là phụ trách quan sát, hoặc là phụ trách điều
khiển món khí tài chiến tranh nào đó, hoặc là phụ trách chăn nuôi yêu thú, hoặc
là phụ trách cung cấp dịch dinh dưỡng cho dây leo: Thuộc tính nhiệm vụ của
bọn hắn quyết định rằng công năng của bọn hắn là đơn nhất, mà công năng đơn
nhất thì có nghĩa rằng một khi mất đi ưu điểm liền mạch của cả hệ thống, chỉ
còn lại từng cá thể riêng rẽ thì sẽ có vẻ vô cùng yếu đuối.
Mà tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật thì sớm đã quen với việc chấp hành nhiệm vụ
dưới hình thức tiểu đội, phân công trách nhiệm, phối hợp thành thạo, phá tan
một cứ điểm, cũng giống như là hoàn thành mục tiêu của nhiệm vụ, cùng với
các tiểu đội tinh anh đến từ Không Gian Khai Thác, thì nhiệm vụ càng thêm dễ
dàng.
Ở trước mặt bọn hắn, những tên thần quan còn đang phòng thủ trong các cứ
điểm chẳng khác gì dê đợi làm thịt, đơn giản mau lẹ giống như là những người
bắt hải sản đầy kinh nghiệm đang đào mấy con trai trên bãi cát.
Giữa các tiểu đội vẫn có sự cạnh tranh, bởi vì trước lúc tổng tiến công, có một
lời đồn đã truyền ra, tiểu đội nào có "Công trạng” tốt nhất, sẽ có cơ hội cùng
dùng cơm với Quân đoàn trưởng.
Cũng không biết là vị tiểu đoàn trưởng nào tiến hành trau chuốt lại cái lời đồn
này, món ăn của bữa tối sẽ do ngài Quân đoàn trưởng tự mình nấu nướng.
Đây chính là vinh quang cực cao, đủ để cho những tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật
này hăng máu