đơn giản, mặt nhìn về phía đội viên của mình, mở miệng nói:
"Đi điều tra một chút, tàu cứu hộ ở chỗ nào, lại xác định tọa độ bây giờ của
chúng ta một chút, lên kế hoạch chạy trốn khi có tình huống bất ngờ xảy ra, tích
lũy thức ăn nước uống và các vật dụng có khả năng cần tới. Chú ý, đừng để cho
đám người trên thuyền phát hiện chuyện gì bất thường... Mà thôi, bị phát hiện
cũng không có việc gì, bọn họ bây giờ đang rất vui mừng, cũng sẽ chẳng thèm
để ý đến việc này."
Bart nghi ngờ nói: "Đội trưởng, ngài đang cảm thấy..."
Muri lập tức mở miệng nói: "Ngậm miệng, nghe mệnh lệnh của đội trưởng, đội
trưởng nói sẽ xảy ra chuyện gì thì chuyện đó sẽ xảy ra."
Bến cảng. Chiến thuyền.
Từng nhóm từng nhóm tín đồ của Luân Hồi dưới sự dẫn dắt của đám thần quan,
đi tới bên trên boong tàu, mặc dù số lượng của bọn họ khổng lồ, nhưng thật ra
đều là những tín đồ bình thường trong khu vực mà Luân Hồi Thần Giáo khống
chế. Lúc này, toàn bộ bọn họ quỳ sát trên boong thuyền bắt đầu tiến hành nghi
thức cầu nguyện.
Trên đài cao nhất của chiến hạm chỉ huy được sửa chửa, Người Gác Cổng của
Luân Hồi là Romir đang đứng ở đó, ở trước người của bà ta, có một cánh cổng,
trong cổng là em gái Sumir của bà ta đang đứng, cũng chính là Người Gác Cổng
của Luân Hồi Thần Giáo ở thế giới bên trong Cánh Cổng Luân Hồi.
"Chị có biết sau khi mình đưa ra quyết định này thì có ý nghĩa như thế nào
sao?"
"Có nghĩa rằng Luân Hồi Thần Giáo trong Cổng, sẽ hoàn toàn bị dời đi."
"Không, bọn họ không phải là hy sinh, đây không phải là sự rời đi mà bọn họ
mong muốn, bọn họ sẽ biến thành thứ người không ra người, quỷ không ra
quỷ."
"Đây cũng là mục đích của ngươi, không phải sao? Sumir, ngươi vẫn luôn mơ
ước Luân Hồi Thần Giáo trong và ngoài Cổng có thể dung hợp lại với nhau,
hiện tại, ngươi đạt được mục đích của mình. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ tiến vào
trong cơ thể của ta, cùng ta hợp hai thành một, trên đời này, Người Gác Cổng
Luân Hồi, sẽ biến thành duy nhất."
"Ha ha, nhưng tiếp theo ta còn một chuyện cần phải nhắc nhở chị, ta có thể để
cho những thuyền viên của Luân Hồi Thần Giáo trong Cổng ra ngoài, nhưng
bọn họ sẽ chỉ biết vận hành thuyền chiến chứ không thích ứng được với tình
hình cuộc chiến, sự khác biệt của thế giới trong và ngoài Cổng, vẫn rất lớn.
Thứ mà chị cần là một nhóm quan chỉ huy có kinh nghiệm, nhưng ta nghe nói,
bây giờ chị không có."
"Việc này, ngươi cũng không cần lo lắng."
Romir duỗi tay ra, trong cổng, Sumir cũng duỗi tay ra.
Ngay sau đó, linh hồn Sumir từ bên trong cổng nhẹ nhàng đi ra, tiến vào trong
cơ thể của Romir.
Romir hé miệng, phát ra tiếng gầm thét đau đớn, cúi đầu, đợi đến lúc bà ta
ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt trải đầy gân xanh, từ một người phụ nữ ưu
nhã trầm ổn, biến thành một kẻ có khuôn mặt xấu xí làn da chảy nước mủ đáng
căm hận.
Nhưng khí thế của bà ta, vào lúc này đã được tăng lên một cấp độ mới, trong hai
con ngươi như có ánh màu vàng đang vận chuyển.
"A, bây giờ chúng ta cũng không thể ngưng tụ Thần cách nha, không có thời
gian, mà lại, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để làm."
"Ta biết, ta sẽ phong ấn sức mạnh của ta, để ngươi làm chủ đạo, chờ đánh xong
trận chiến này, kết thúc tình thế hỗn loạn trong Thần Giáo thì lại nhắc đến
chuyện Thần cách."
Bên trong cơ thể của Romir, phát ra âm thanh của hai người.
"Khục..." Sau một tiếng ho khan,
Romir đi về phía trước, giang hai cánh tay.
"Ông!"
Phía trên, xuất hiện một hình chiếu của Cánh Cổng Luân Hồi, nó không lớn như
Cánh Cổng Luân Hồi thật sự, nhưng cũng đã đủ để khiến người ta phải khiếp
sợ.
Phía dưới các tín đồ người bình thường ở trên boong tàu của từng chiếc từng
chiếc chiến thuyền cho rằng họ đã nhìn thấy kỳ tích, lập tức càng thêm thành
kính cúng bái và cầu nguyện, thể hiện ra mong ước đẹp đẽ của mình về kiếp
sau.
"Két...."
Cổng, mở ra.
Từ bên trong Cổng, từng linh hồn rơi xuống, giống như là một đám sói đói nhào
về phía bầy cừu vậy, chui vào trong cơ thể của những tín đồ bên dưới. Bởi vì
không phải ký kết linh hồn khế ước mà là trực tiếp ép buộc dung hợp lại, cho
nên trên boong tàu của tất cả chiến thuyền đều truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Sau khi tiếng kêu thảm kết thúc, nhóm “Tín đồ mới” từng kẻ với khuôn mặt
đáng nguyền rủa thậm chí là xương trắng lộ ra ngoài bắt đầu đứng lên, những
tín đồ người bình thường này, dùng tính mạng của mình và cơ thể, hoàn thành
việc hiến tế và cung cấp cho những linh hồn bước ra từ trong Cổng.
"A a a a!!!"
"A a a a!!!"
Bọn chúng bắt đầu hoan hô lên, bọn chúng bắt đầu táo động, bọn chúng nhìn
xem lẫn nhau, cũng bắt đầu căm hận, cũng bắt đầu òa khóc lên.
Bị lừa, không chỉ là tín đồ ngoài Cổng, đám thần quan trong Cổng cũng phát
hiện, thế giới ngoài Cổng, cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của bọn
họ, bọn họ vốn cũng không có nghĩ đến, lúc mình ra ngoài, vậy mà là tình cảnh
như lúc này.
Âm thanh của Romir vang lên ở phía trên của bọn họ:
"Vì Luân Hồi mà chiến đấu đi, sau khi chúng ta giành được thắng lợi, Thần
Luân vĩ đại sẽ ôm ấp mỗi tín đồ của mình, tha thứ cho các ngươi, giải trừ nỗi
đau đớn của các ngươi!
Nếu không, các ngươi sẽ mãi mãi chìm đắm trong sự căm hận."
Đây không phải trấn an, đây là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
Nhưng hiệu quả rất tốt, từ sự kính sợ đối với Thần Luân Hồi và Người Gác
Cổng, tất cả mọi người ở trên boong tàu đều dần dần yên tĩnh lại.
Romir đi xuống khỏi đài quan sát, đi tới phòng hội nghị tầng dưới, nửa đường,
xé rách mảnh váy, mang lên xem như khăn che mặt của mình.
Bên trong phòng hội nghị không có mở tiệc, mà là được trưng bày lít nha lít nhít
một đống quan tài, nằm trong quan tài là đám tướng lĩnh chỉ huy hạm đội không
chịu đầu hàng mà tự sát trong "Ngày đầu chiến tranh" với Trật Tự Thần Giáo.
"Thật ra, ta rất hi vọng vào lúc này có thể tận mắt nhìn thấy dung nhan của
Người Gác Cổng, ta nghĩ, bộ dáng bây giờ của ngài, chắc chắn có thể để cho ta
khắc sâu ấn tượng."
"Nếu như ngài Verden muốn nhìn, có thể cùng ta vào phòng ngủ để nhìn, khi
đó, ngài có thể nhìn thỏa thích."
Verden cười, nói: "Ta gặp qua chân dung lúc còn trẻ của ngài, rất đẹp."
"Cảm ơn."
"Ta hy vọng, mặc kệ lúc nào, Trật Tự, đều có thể có quyền lực để xốc khăn che
mặt của người khác lên."
"Đây là chuyện đương nhiên, từ hôm nay trở đi, sự sống còn của Luân Hồi dựa
vào Trật Tự."
"Xin nhớ kỹ lời hôm nay mà ngươi nói."
"Sẽ khắc ghi trong linh hồn."
"Được rồi."
Verden hài lòng ngẩng đầu, ra lệnh với một đám thần quan Trật Tự đứng sau
lưng hắn:
"Bây giờ hãy trả lại các tướng quân của hạm đội Luân Hồi cho Người Gác Cổng
của họ đi, để bọn họ, vì sự tồn vong của Luân Hồi mà chiến đấu, ha ha, ca ngợi
Trật Tự!"
Sau lưng Verden, tất cả thần quan Trật Tự đều tiến hành ngâm xướng với quan
tài đặt trước mặt mình:
"Trật Tự, thức tỉnh đi..."