Tiếng cọ xát chói tai truyền đến, không chỉ là máu thì mà ngay cả xương cốt đều
đang bị kéo lệch khỏi vị trí ban đầu.
Một vòng,
Một vòng,
Lại một vòng nữa.
Máu tươi đang không ngừng tràn ra ngoài, nhưng cũng không rơi xuống đất, mà
là quay trở lại trong cơ thể của cô ta từ những nơi khác.
Karen cảm thấy lúc mình tự tra tấn mình, cũng không cảm thấy có cái gì ghê
gớm, nhưng nhìn xem người khác đang tự tra tấn ở trước mặt mình, loại cảm
giác này thật không dễ chịu gì.
Cuối cùng cô ta dừng lại.
Sau khi cô ta tỉnh dậy, chuyện thứ nhất mà cô ta làm đó chính là gia cố phong
ấn, để khóa chặt hoàn toàn người kia ở trong cơ thể....
Bởi vì Saraina rất rõ ràng, năng lượng sống của mình đã không cách nào tiếp
tục chịu nổi nếu vị kia thoát ra ngoài một lần nữa.
"Hô..." Saraina rũ hai tay xuống bên người, cả người đứng yên ở chỗ đó, nhưng
nửa người trên quá mệt mỏi, lưng hoàn toàn cong xuống.
Lúc này, Sainz tỉnh lại từ trong thạng thái phong ấn ký ức, hắn lập tức quỳ gối
về phía trước, nhìn xem tình trạng của Thần tử.
"Thần tử, ngài làm sao vậy, chúng ta đã bị gì?"
"Cô ta đã tỉnh lại." Saraina nói, "Nhưng cô ta cũng đã xóa đi ký ức của các
ngươi."
Sainz nghe được lời giải thích này, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía một loạt bọn
người Karen đang đứng bên cạnh, trong mắt lần nữa toát ra sát cơ.
“Thần tử, để cho an toàn, chúng ta nên giết hết toàn bộ bọn chúng. Cô ta là vì
yêu quý người của Trật Tự Thần giáo, không đành lòng ra tay nên mới chọn
phong ấn ký ức, nhưng việc phong ấn ký ức cũng không phải là biện pháp an
toàn nhất.”
"Sainz, không cần phải làm những việc vô nghĩa, đội cứu viện của khách sạn sẽ
lập tức đến đây."
"Thưa ngài tôi có thể làm tốt."
Sainz hé miệng, tứ chi của hắn đều ở trong trạng thái bán tê liệt, chỉ có thể dùng
miệng ngưng tụ ra thuật pháp, lúc này, một ngọn lửa màu vàng đang ngưng tụ
trước mặt hắn, sắp phun ra ngoài.
Đối mặt với bốn người còn đang ngơ ngơ ngác ngác không tỉnh táo, ngọn lửa
cấp bậc này cũng đã đủ.
Đúng lúc này, Karen "Tỉnh giấc", nhìn Sainz.
Sainz thấy thế, lập tức vươn cổ về trước, nuốt ngọn lửa đang ngưng tụ trước mặt
lại trong miệng.
Ngay sau đó, từ lỗ mũi và lỗ tai của hắn, bắt đầu có sương khói màu vàng toát
ra, cả người trở nên vàng như nến.
Không chỉ có như thế, hắn thậm chí còn làm một khuôn mặt mỉm cười mà nhìn
Karen, lộ ra hàm răng đã biến thành màu vàng.
Karen nghi ngờ nói: "Đã có chuyện gì?"
"Là do huyễn thuật của Lilith kia." Saraina trả lời, "Hiện tại hiệu quả đang dần
dần tiêu tán."
"A, là như thế sao."
"Vết thương trên người ngài?"
"Ta không sao."
Karen đi về phía ba người Ophelia, bọn họ cũng sắp bước vào giai đoạn thức
tỉnh, Karen sử dụng thuật pháp tinh thần đơn giản với bọn họ, rất nhanh, bọn họ
đều từng người tỉnh lại.
Lập tức, Karen nhìn về phía Sainz đang ngồi xổm ở đằng đó, đồng thời đưa tay
chỉ về phía hắn.
"Đội trưởng Karen, kết quả đàm phán trước đó của chúng ta còn tính hay
không?"
"Đương nhiên tính, nhưng con người của tôi từ trước đến nay đều có một cái tật
đó là rất hay tò mò, ta cảm thấy vừa mới nãy hình như đã xảy ra một vài
chuyện, nhưng là..."
"Một trăm nghìn phiếu điểm."
Nghe được cái số này, Karen hỏi: "Phiếu gì?"
"Phiếu Trật Tự."
"Để mua chuộc?"
"Cảm ơn sự bảo vệ của ngươi, mời thuộc hạ của ngươi dùng bữa trà chiều."
"Được rồi, cảm ơn."
"Thật ra ta có thể cảm giác được, đội trưởng Karen cũng không thiếu phiếu
điểm."
Nói xong, Saraina còn cố ý nhìn về phía Ophelia một chút.
"Lần này ngài thật sự đã nhìn lầm, tôi thiếu, vô cùng thiếu."
"Như vậy thì vì phiếu điểm có thể để cho đội trưởng Karen phản bội Thần giáo
của mình sao?"
"Đương nhiên tôi sẽ không vì một chút phiếu điểm này mà phản bội thần giáo
của mình."
Lúc này, phía dưới có âm thanh truyền đến, đội cứu viện sắp đến.
"Là đội trưởng Karen và thuộc hạ đã cứu ta." Saraina nhắc lại lần cuối.
"Là tôi cứu được ngài, đánh bại âm mưu ám sát này."
"Còn chuyện khác thì sao?"
"Còn có chuyện gì khác?"
Karen quay đầu nhìn về phía ba người Ophelia, cả ba cô gái đều lắc đầu.
Saraina cũng không cho rằng Karen không bị phong ấn ký ức, cô ta chỉ lo lắng
rằng Karen đã nghe được cô ta nói rằng "Cô ta đã tỉnh lại", bởi vì thời gian
Karen "Tỉnh lại" thật sự là quá mức trùng hợp.
Mặt khác, đưa một chút phí cho đội bảo an vốn chính là một loại tập tục, chỉ có
điều lần này cô ta đưa nhiều hơn một chút
Saraina mở miệng nói: "Ta lấy danh nghĩa của Nguyệt Thần ra đưa ra lời thề, ta
sẽ trung thành với lời ước định này."
Karen lập tức đáp lại nói: "Ta dùng sự thành kính đối với Thần Trật Tự mà thề,
ta chắc chắn sẽ trung thành với lời ước định này!"
"Ầm!"
Cửa chặn thang máy bị đánh tan, một đám thần quan Trật Tự vọt vào.
Saraina thấy thế, vừa mới chuẩn đứng thẳng người lên một chút, nhưng hẳn là
đã làm cho vết thương trước ngực đau nhói, cùng với cơ thể suy nhược khiến cô
ta ngã xuống bên cạnh, ngã về hướng Karen.
Karen không đưa tay đi đỡ, mà là nhìn về phía Ophelia.
Ophelia nhanh chóng vọt về phía trước, đỡ lấy Saraina sắp ngã xuống đất.
Karen không phải là vì tránh hiềm nghi, mà là anh cảm thấy kiêng kị đối với cô
gái đang phong ấn Ankara trong cơ thể của mình này.
Từ trong vô thức, anh có một loại cảm giác, Ankara bỗng nhiên thức tỉnh, có lẽ
có liên quan với mình, là do khoảng cách giữa mình và Saraina quá gần.
Mà nếu như Ankara thức tỉnh lại một lần nữa, mình tuyệt đối không có khả
năng để dễ dàng tránh khỏi.
Thần bào trên người của đám thần quan tiến vào trước tiên có vẽ thêm rất nhiều
hình học không gian, có chút giống với người trong bộ ngành của ông Deron,
người của ngành này chuyên môn phụ trách về hạng mục trận pháp tại các địa
điểm quan trọng của giáo hội ở đại khu thành phố York.