Karen chủ động duỗi tay về phía Meriye, Meriye nở nụ cười đậm chất nghề
nghiệp, rất hào phóng mà bắt tay với Karen, sau đó lui lại hai bước, cung kính
hành lễ với Karen:
"Bái kiến ngài Quân đoàn trưởng."
"Mời ngồi."
"Vâng, thưa ngài."
Meriye vốn là phóng viên của Tuần Báo Trật Tự thường trú tại thành phố York,
hiện tại được thăng chức, là Phó chủ nhiệm cơ quan tin tức của Tuần Báo Trật
Tự ở đại khu thành phố York.
Lúc trước Karen cùng với đám người Ashely, Blanche ngồi xe tang đến tham dự
vòng tuyển chọn cuối cùng trước khi tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi, Meriye là
phóng viên phụ trách việc phỏng vấn khi đó, về sau trong tiến trình làm việc,
hai bên cũng có nhiều lần hợp tác với nhau.
Dáng người của Meriye rất tốt, là loại hình thiên hướng đầy đặn, đeo kính mắt
dày, hình tượng cực kỳ truyền thống kết hợp giữa cô giáo chủ nhiệm và phóng
viên, nghiêm túc nghiêm cẩn, nhưng lại có một loại mỹ cảm của thuộc tính nghề
nghiệp.
Meriye đi từ trụ sở hậu cần tiếp tế nhiên liệu mà đến đây, vượt qua hẻm núi
Kyas, lại xâm nhập sâu vào, tìm đến chỗ của quân đoàn, mà cô cũng không yêu
cầu lực lượng gì để hộ tống mình, chỉ đơn giản là dẫn theo ba người trợ lý và
thuê một người dẫn đường, cứ thế mà đến tận đây.
Phải biết, nơi này là chiến khu, mà tàn dư của liên quân rất nhiều, rất dễ xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, cho nên Karen cũng không khỏi bội phục dũng khí của
Meriye.
Đã ngồi vào vị trí Phó chủ nhiệm của tòa soạn báo ở đại khu, còn có thể quên đi
tất cả, dựa theo chức nghiệp mà tới làm phóng viên chiến trường, chỉ như vậy
cũng đủ để người ta phải kính trọng.
"Đường đi vất vả rồi." Karen cười hỏi, "Hi vọng trên đường mọi người không
gặp phải phiền toái gì."
"Không, cũng không có gì vất vả, chúng ta chỉ đi đường mà thôi, dù sao thì kẻ
địch trên đường cũng đã bị quân đoàn trưởng ngài đánh bại rồi."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Ta cũng rất muốn được cô phỏng vấn, nhưng rất xin
lỗi, thời gian của ta có hạn, cho nên ta hy vọng trên phương diện phỏng vấn thì
chúng ta có thể chú trọng vào hiệu suất hơn. Mặt khác, ta càng hy vọng phóng
viên có thể đem tầm nhìn của mình hướng đến những binh lính bình thường ở
trong quân đoàn của ta, để lắng nghe và đưa tin về nhu cầu của bọn họ."
"Đây là chuyện đương nhiên, bài phỏng vấn ngài, sau khi ta viết xong bản thảo
sẽ giao cho ngài xem trước, nếu như ngài có bài viết thích hợp để cho ta tham
khảo thì ta sẽ rất cảm kích, dù gì thì ta cũng đã được đọc rất nhiều bài văn
chương của ngài trong các số báo trước, ta cũng đã từng nghi ngờ rằng thật ra
ngài còn chuyên nghiệp hơn cả ta."
Sau khi Karen thăng chức Trưởng khu đại khu, ngồi trong văn phòng một
khoảng thời gian rất dài, công việc hàng ngày ngoại trừ móc nối quan hệ giúp
mở đường cải cách cho bọn người Alfred, cũng càng không ngừng phát biểu
văn chương của mình trên các số báo.
Meriye từng dùng góc độ chuyên nghiệp của mình để xem xét một loạt văn
chương của Karen, không riêng gì nội dung xác thực tỉ mỉ, luận điểm rõ ràng,
logic chặt chẽ, mà lại, mỗi lần đều có thể khoá chặt theo hướng chủ đề.
Xem như là phóng viên chuyên nghiệp, muốn liên tục viết ra những bài văn
chương tốt một cách ổn định như vậy, đều là chuyện rất khó khăn.
"Ở chỗ ta có hai bản thảo đã viết xong, lát nữa ta để người giao cho cô."
"Cảm tạ ngài. Vậy thì ta không trì hoãn quân vụ của ngài nữa, bây giờ có thể để
chúng ta chụp cho ngài mấy tấm hình để làm trang bìa cho số báo sau được
không?"
"A, đương nhiên, việc này không thành vấn đề, ngay ở chỗ này đi."
Karen chỉ chỉ vào chỗ ngồi của mình, trên bàn đặt rất nhiều sách, những quyển
sách này đều là do vị hôn thể chuẩn bị cho mình trước lúc xuất chinh, lúc ấy
Karen đã nói đùa rằng đến lúc phóng viên muốn chụp ảnh thì quả thật cần dùng
đến.
Meriye vừa cười vừa nói: "Ta vốn cho rằng ngài sẽ đứng ở trên người Cốt Long
để chúng ta chụp ảnh, ta vẫn luôn rất mong rằng có thể tận mắt nhìn thấy cảnh
tượng đó."
"Ta cảm thấy ở chỗ này sẽ càng tốt hơn."
"Đúng vậy, ngài nói rất đúng, bây giờ ta cũng cho là như vậy."
Meriye ra hiệu cho trợ lý của mình nhanh lấy máy ảnh ra để chụp, Karen ngồi
đằng sau bàn đọc sách, vì để phối hợp nên tùy ý cầm lấy một phần tài liệu ở trên
bàn mà bắt đầu phê duyệt.
"Răng rắc … răng rắc … răng rắc…."
Tiếng máy ảnh vang lên liên tục.
Cấp bậc trong nội bộ của Thần Giáo vô cùng nghiêm khắc, trong quân đội thì là
tình huống đặc biệt, ngược lại cũng không phải là cố ý muốn cứng nhắc, mà là
trong điều kiện này thì đã sớm tạo thành một hình tượng thống nhất cố định.
Quân đoàn trưởng, vốn là nên giống như Daan, mặc áo giáp, mang theo khí chất
kiên nghị quyết đoán.
Mà khí chất mà Karen thể hiện thì là một loại cảm giác để trong đầu Meriye
trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được từ ngữ nào để hình dung.
Nhìn như mâu thuẫn và rất không đồng điệu nhưng khi đi cùng nhau tạo thành
một sự phối hợp rất hài hoà.
Nếu như Alfred ở chỗ này, có lẽ hắn sẽ có thể tìm ra từ ngữ miêu tả chính xác
theo ý của nữ phóng viên, đó là “Nho nhã”.
Chỉ có thể nói rằng từ ngữ này được sinh ra trong một bối cảnh văn hoá đặc
biệt, mà trong cái bối cảnh văn hóa kia, loại phong cách của tướng lĩnh thống
soái này rất được tôn sùng.
Nhưng xem như bối cảnh văn hóa khác nhau, lòng thưởng thức cái đẹp thì đều
như nhau.
Meriye không khỏi cảm thấy bồi hồi, sau khi tấm hình này lên báo, chắc chắn sẽ
lại xuất hiện một đợt phong trào cắt ảnh trên báo.
Danh tiếng của Karen ở trong giáo vốn đã rất cao trong quần thể những người
trẻ tuổi, cộng với chiến tích trong những trận thắng gần đây, danh tiếng sẽ lại
càng được tăng thêm.
Thích vì đẹp trai, thích vì lý lịch, thích xuất thân chính xác trên mặt chính trị
trong Trật Tự Thần Giáo, thích tính cách … bất kể là thích thứ gì, đều có thể tìm
được ở trên người của vị Quân đoàn trưởng này.
Trên thực tế không chỉ ở trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo, ở ngoại giáo,
Karen cũng có rất nhiều người sùng bái anh, dù trên lập trường thì hai bên là kẻ
địch, cũng không ảnh hưởng sự thưởng thức dành cho Karen, thậm chí, bởi vì là
kẻ địch, mức độ thưởng thức và cảm xúc ngược lại sẽ còn sâu sắc hơn, lúc trước
Darien chính là một ví dụ đại biểu.
Hiện tượng này dẫn tới không ít thần quan ngoại trú ở Trật Tự của các Thần
Giáo khác phải cảnh giác, gửi công văn về Thần Giáo mình để cảnh giác về
cuộc vận động “Tạo Thần” của Trật Tự Thần Giáo.