không tốt, dù sao thì nơi này cũng đã "Trống không" trong khoảng thời gian quá
dài.
Lúc Karen bưng một tô mì đi xuống, có một cảm giác đang đi vào một khu nhà
đã bị bỏ hoang từ lâu.
Nhưng mà diện tích nơi này cũng không lớn, chỉ có thể sử dụng để tạm thời
giam giữ, cho nên, ngục giam mới của Đòn Roi Kỷ Luật vẫn cần phải xây dựng
lại một lần nữa, đơn xin phép đã được đệ trình lên trên, hẳn là chẳng mấy chốc
sẽ có hồi đáp.
Nhưng khi đi ngang qua những phòng giam trống không kia, trong lòng Karen
vẫn có một cảm giác xúc động như cũ, đó chính là muốn lấp đầy mỗi một căn
phòng trống, nếu không thì sẽ cảm thấy đó là một sự thiết sót.
Karen lắc đầu, xem ra bản thân mình còn rất phù hợp với loại công việc này.
Lão Colla đang tự mình trông coi, lúc Karen đi xuống, ông ta vừa dẫn đường
cho Karen vừa giới thiệu với Karen về bố cục trận pháp của nơi này.
Phòng giam của Trison tại tầng một, em trai Vicole của hắn ta thì ở tầng ngầm
một.
Bởi vì hiệu ứng của trận pháp, giữa bọn hắn không có cách nào để thăm dò và
cảm ứng lẫn nhau, không gian nơi này có tính riêng tư rất cao.
"Ta đến tìm Vicole." Karen nói.
"Được rồi, đội trưởng Karen, đây là chìa khoá, xong việc thì ngài gọi ta, ta đến
giúp ngài xử lý."
"Ừm, tốt."
Lão Colla gọi tất cả người ở dưới tầng ngầm một đi lên, sau khi Karen bước
xuống dưới, ông ta còn đóng cánh cửa sắt lại, tự mình canh giữ ở trước lối vào.
Karen đi đến trước phòng giam của Vicole, dùng chìa khoá mở cửa phòng giam
ra, đi vào.
Đối mặt với Vicole, không cần phải quá mức thận trọng, nếu không sẽ trở thành
trò cười cho Richard.
Vicole ngồi ở trong góc tường, đầu tóc rối tung, khuôn mặt tái nhợt, một mặt là
bởi vì sự việc xảy ra hôm nay mà gặp đả kích quá lớn, sự phách lối trước kia
cũng không còn thấy đâu; một phương diện khác thì bị Thần khí tấn công "Một
đòn", làm sao có thể không bị tổn hại gì.
Nhưng mà khi Vicole trông thấy Karen, cái ánh mắt vốn dĩ đang tan rã kia, lập
tức ngưng tụ lại một lần nữa, hô lên về phía Karen:
"Ngươi vu khống ta! Ngươi vu khống ta! Ta không có giết Pavaro, ta còn chưa
kịp giết Pavaro, ngươi thế mà vu khống ta!"
"Ừm, đúng vậy, ta vu khống ngươi đấy."
Vicole sửng sốt một chút, sau đó lập tức càng tức giận mà vọt về hướng Karen.
Karen đứng không nhúc nhích, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm
hắn.
Sau đó, Vicole vọt về phía của Karen, nhưng đến khoảng cách nửa mét, ngừng
lại, bởi vì hắn biết, mình không thể nào là đối thủ của Karen, chớ nói chi bây
giờ trên người của mình còn có gông xiềng.
Karen đưa bát mì trong tay cho Vicole, nói:
"Ăn đi."
Vicole đói bụng, sau khi hắn bị ném vào trong nơi này, ngơ ngơ ngác ngác một
khoảng thời gian rất dài, bây giờ đang cần đồ ăn bổ sung, đương nhiên, nếu như
có thể có một cái tín đồ để cho hắn hút thì càng tốt hơn.
Cho nên, hắn không do dự, đưa tay đoạt lấy bát mì, cầm lấy cái nĩa mà đưa sợi
mì vào trong miệng, ngốn từng ngụm lớn.
Hắn vừa ăn còn vừa nói: "Ngươi đang muốn ta nói cái gì, ha ha, bí mật lớn của
nhà Naton chúng ta, ngươi đoán xem ta sẽ nói cho ngươi hay là không?"
"Ngươi hiểu lầm." Karen lắc đầu, "Cho ngươi đồ ăn, không phải là vì để khiến
ngươi cảm động, là vì tiếp theo lúc ta tiến hành xử lý ngươi, ngươi có thể có sức
lực để giãy giụa lâu hơn một chút, kêu la lớn hơn một chút, ta cũng có thể chơi
đùa lâu thêm một hồi, hưởng thụ nhiều thêm một hồi."
Động tác ăn mì của Vicole, cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn xem Karen, trong mắt chảy ra nước mắt, gần như khóc
ròng mà nói: "Ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể vi phạm giáo
nghĩa của Trật Tự, ngươi không thể vu khống ta, ta không có giết Pavaro, ta
không có giết mà."
"Ta nói, ta biết."
Karen móc từ trong túi ra một bức thư, trong phong thư có mười nghìn Phiếu
Trật Tự mà Alfred chuẩn bị sẵn cho mình, phần còn thừa lại là tiền trợ cấp thêm
ra ngoài dự tính.
"Đây là phiếu điểm khi đó ngươi đưa cho Pavaro, bây giờ trả lại cho ngươi."
Phong bì thư được Karen thả xuống trên mặt đất, sau khi để xuống, Karen lại
đưa tay cầm lên:
"Chỉ có điều tài sản của ngươi đã bị tịch thu trở thành tiền phi pháp, cho nên
đây cũng không phải phiếu điểm của ngươi, ta tịch thu."
Vicole có chút không thể nào hiểu được những hành vi này của Karen, nhưng
hắn có thể cảm giác được phía sau những hành vi này mang đến cho mình sợ
hãi và áp lực.
"Thật ra thì nói một câu trong lòng, ta đối với những việc mà ngươi làm ở trong
cái rạp phim kia, cũng không có cảm giác gì quá lớn, nếu như ngươi chỉ phạm
vào cái tội kia thôi thì ta sẽ bắt ngươi, sẽ thẩm phán ngươi, nhưng ta sẽ không tự
mình ra mặt.
Nhưng mà ta rõ ràng nhớ kỹ, vào mấy ngày trước, ở trong phòng thẩm vấn,
những lời mà ngươi đã nói với ta;
Ngươi đã nói, nếu như không phải ta sống ở nơi đó, ngươi sẽ trả thù phu nhân
Lake và Dora Doreen, ngươi so sánh bọn họ với một đám chó cái.
Sự tôn kính của ta đối với ngài Pavaro vẫn được cất kỹ ở trong lòng.
Cho nên, rất xin lỗi, mặc dù tra tấn ngươi cũng không cách nào mang đến cho ta
bao nhiêu cảm giác thành công, nhưng ta nhất định phải để cho ngươi chết
không yên lành."
Lời nói của Karen giống như là ma quỷ kề tai mà nỉ non, để cơ thể của Vicole
cũng bắt đầu run rẩy, hắn chỉ có thể ôm đầu mình mà không ngừng lắc đầu nói:
"Thật ra, Pavaro vốn không có vĩ đãi như ngươi tưởng tượng, hắn không có cao
thượng như hình ảnh mà ngươi nghĩ, nếu như hắn thật sự sạch sẽ, lúc trước hắn
cũng không nên lấy phiếu điểm của ta, không nên đồng ý giúp ta che giấu!
Ngươi đã nhìn lầm hắn, thật đấy, ngươi đã nhìn lầm hắn, hắn cũng là một người
sẽ biết sợ hãi, ngả theo chiều gió để lấy lợi ích, thật!"
"Ai, ông ấy không phải, là ta."
"Không, hắn là thế!"
"A, vậy trước hết ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện ma nhé?"
"Ừm?"
Karen nhẹ nhàng chạm một chút vào chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay kia,
Dùng giọng điệu nhu hòa và mỉm cười nói:
"Bây giờ ngươi ngẩng đầu nhìn thử xem, ta là ai?"