Chiến Tranh cắm ở trước người Dis đã đủ để cho mí mắt của đối phương nhảy
lên.
Lão Hoven thẳng cái eo lên, bản bút ký của Thần Nguyên Lý càng không ngừng
nhanh chóng lật qua lật lại, phong cấm ở phía ngoài đang không ngừng được
hình thành, hắn cũng đang không ngừng phá giải.
Ngoại trừ trực tiếp ra tay thì lão Hoven đều có thể giúp chống đỡ lại với bất cứ
sự đối kháng nào, đây chính là sức mạnh của Nguyên Lý. Còn về vị Thần
Nguyên Lý vừa chết đi không lâu trước đây, rất không may, hắn đã chết đi trong
lúc chiến đấu mà hắn không am hiểu nhất.
Ở nơi xa có tiếng kêu to liên tục vang đến, càng có những làn sóng năng lượng
truyền đến, đây là sự chống trả phản kháng cuối cùng của những chủng tộc sinh
sống ở trong Địa Huyệt.
Sau khi đã đợi đủ, Dis đứng người lên.
Trước đó cố ý chờ lâu như vậy, là vì để Thần Địa Huyệt tập trung càng nhiều
sức lực vào trong việc "Đi săn", như vậy thì đến lúc mình ra tay giải quyết cũng
có thể thoải mái hơn một chút.
Dis thu hồi bút ký Nguyên Lý, tay phải nắm chặt Lưỡi Hái Chiến Tranh, ngẩng
đầu đối mặt với con mắt to lớn kia.
Con mắt dường như đã cảm nhận được điều gì, trong ánh mắt của nó, xuất hiện
một bóng đen.
"A.”
Sau một khắc, trên mặt đất, trên trời, trên vách đá, khắp nơi đều là bóng dáng
Dis đang cầm Lưỡi Hái Chiến Tranh, hắn đang tìm cái bóng đen đặc thù kia, bởi
vì đó chính là bản thể thật sự của Thần Địa Huyệt.
Rốt cục, Dis tìm được, bóng đen kia bị buộc phải xuất hiện ở đằng trước người.
Bóng đen đứng lên, giống như là một cánh cửa, từ bên có một cánh tay mảnh
khảnh và thánh khiết nhô ra, càng có một gương mặt được mái tóc dài bao trùm
lộ diện.
Lưỡi Hái Chiến Tranh trong tay Dis chém xuống.
"Ầm!"
Từ trong hư không xuất hiện một màu trắng hoàn toàn, giống như là có một vệt
ánh sáng, vụt qua nơi này, lại giống như một đứa trẻ cầm một cái thìa nạo mất
một phần từ thế giới Địa Huyệt này.
Dis nhanh chóng lui lại, máu tươi ánh vàng của Trưởng Lão Thần Điện nhuộm
dần trên bộ thần bào màu đen
Người phụ nữ tóc dài thấy Dis còn chưa có chết, trong ánh mắt lộ ra từ giữa
những sợi tóc kia toát ra một chút vẻ kinh ngạc.
Dù cho vào lúc này cô ta đã vô cùng suy yếu, đồng thời còn phải chia ra một
phần sức mạnh để đi giết chóc thu thập máu thịt từ khắp nơi, nhưng dù sao thì
cô ta cũng là chúa tể cao thượng của Địa Huyệt, một đòn từ chính bản thể mà
ngay cả Trưởng Lão Thần Điện cũng không giết được?
Phải biết rằng ban đầu dưới bầu trời đêm ở phố Mink, Ranedal một mình quay
đám Trưởng Lão Thần Điện như một đám ruồi.
Dis giảm tốc độ lại, hắn đã bay ra ngoài rất rất xa, xa tới nỗi gần như đã không
thể trông thấy con mắt kia.
Nhưng lần thứ hai lúc nhìn đến, con mắt kia lại xuất hiện ở phía trước. Cái bóng
đen kia trở đã về tới vị trí trung tâm của con mắt, người phụ nữ tóc dài đứng ở
phía trên giác mạc.
"Khục... Khục… khụ..."
Dis bắt đầu ho khan dữ dội, lần này, thậm chí phun ra một vài khối vụn tinh thể,
đó là những phần vụn của mảnh vỡ Thần cách.
Là người thường có thể chịu được một đòn của Chủ Thần mà không chết đã là
chuyện đáng để kiêu ngạo, nhưng Dis cũng không thích kiêu ngạo kiểu này.
"Trật Tự đã không còn Thần chi nhánh, ngươi là người thừa kế của ai?”
Người phụ nữ ra lời chất vấn.
Dis không có trả lời, mà là giơ Lưỡi Hái Chiến Tranh lên một lần nữa, lưỡi hái
hướng về phía con mắt to lớn kia.
Hắn dùng hành động thực tế để thể hiện thái độ và quyết tâm thêm một lần nữa.
"Chờ sau khi kỷ nguyên triệt để thay đổi, lúc kỷ nguyên mới mở ra, ngươi có cơ
hội trở thành Thần, thần phục với ta, ta ban cho ngươi địa vị Thần chi nhánh của
Địa Huyệt."
Dis đáp: "Cho dù ta đồng ý, cháu của ta cũng sẽ không đồng ý."
Dù gì thì với địa vị và thân phận của Dis, lời mời này thật ra là có chút sỉ nhục
người khác.
"Là ngươi tự tìm lấy sự diệt vong."
Người phụ nữ không muốn tiếp tục trì hoãn thêm, cô ta cần nhanh chóng hấp
thu máu thịt, sau đó rời khỏi nơi này, trước mắt mặc dù Trật Tự Thần Giáo đã
lao vào Thần chiến, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian cho đến lúc dùng hết
vốn liếng, trước lúc đó thì bản thân cô ta vẫn có thể gặp phải nguy hiểm.
Người phụ nữ giơ tay lên, con mắt cũng nghiêm túc.
Mặt đất sụt lún.
Dis bay lên khỏi mặt đất, nhưng từ phía dưới vùng đất sụt xuống có vô số cánh
tay vươn ra, bắt giữ và giam cầm Dis.
Cảnh tượng này tựa như Địa Ngục hiện ra trên nhân gian.
Dis không có cách nào để tránh khỏi, chỉ có thể không ngừng vung Lưỡi Hái
Chiến Tranh xuống phía dưới, những cánh tay đứt gãy bay tán loạn nhưng rất
nhanh lại có những cánh tay khác bù vào.
Phía trên, người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.
Mí mắt của con mắt khổng lồ kia cũng theo đó mà khép kín.
Vô số cánh tay như trồi lên từ Địa Ngục kia cũng bắt đầu co lại với tốc độ
nhanh kinh người, cho đến khi không còn trông thấy khu vực này thì Dis cũng
biến mất cũng, toàn bộ như đều bị chôn vùi.
Thế nhưng mí mắt của con mắt khổng lồ lại bắt đầu nhảy nhẹ lên, giống như là
có hạt cát lẫn vào trong mắt.
"Hửm?"
Người phụ nữ lại phát ra tiếng nghi ngờ.
Trên đời này cũng không có nhiều kẻ đáng để cô ta chú ý đến, nhưng từ lúc vừa
mới bắt đầu, so với kia sự uy hiếp từ năm bia mộ kia thì thật ra cô ta càng để ý
đến Dis hơn.
Bởi vì trong tay của chủ nhân năm bia mộ kia cũng không có cầm Thần khí có
cấp bậc như Lưỡi Hái Chiến Tranh.
Lần thứ nhất không giết chết, lần thứ hai... Cũng không giết chết.
Thần Địa Huyệt bắt đầu có chút hối hận, hối hận mình không nên vì tiết kiệm
thời gian mà phân chia ra quá nhiều sức mạnh để đi săn, trong mơ hồ cô ta cảm
thấy rằng hành động đó của mình sẽ mang đến một mối tai họa ngầm.