không hiểu, hiện tại, hắn ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm bởi vì sự xuất hiện của
Thần khí, bởi vì khi Thần khí xuất hiện thì hắn chú ý đến Karen đã thở phào nhẹ
nhõm....
Uy lực của Thần khí, đã trút xuống.
Mặc dù gần như toàn bộ người trong đội đột kích đã dùng thuốc kích thích tinh
thần, nhưng khi Thần khí bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, trên mặt của phần lớn
người cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng và đau khổ, chỉ có điều là không ai dừng
bước và lùi lại.
Trong lòng Neo cảm thấy không chút hồi hộp nào, cũng giống như Karen, sau
khi trông thấy Ngọn Thương Tội Lỗi thì trái lại hắn càng dễ chịu hơn.
Lúc này, trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện ra cảnh mình và người nhà Eisen
cùng nói chuyện tán gẫu chuyện trời đất, Neo nhớ rằng Eisen đã nói ra một câu
cực kỳ thích hợp để dùng ở chỗ này.
Neo hô:
"Các tín đồ Trật Tự, đã đến lúc Thần Trật Tự thử thách chúng ta! Thần Trật Tự
vĩ đại đã mở ra con đường bằng phẳng để chúng ta tiến lên, để chúng ta đi theo
bước chân của ngài, tấn công!!!"
Một bầu không khí bi tráng tràn ngập ở chỗ này.
Trên mặt của không ít thần quan Varax Thần Giáo đều thu hồi vẻ châm chọc lại,
trở nên nghiêm túc, mặc kệ kết cục như thế nào, dũng khí và sự hy sinh của các
tín đồ Trật Tự đã thể hiện trên chiến trường khiến cho đối thủ là bọn hắn cũng
không thể không tôn trọng.
Nhưng rất nhanh, loại cảm giác chiến thắng này bỗng chốc…biến mất.
Bởi vì bọn hắn kinh ngạc phát hiện rằng, quân địch càng ngày càng gần, gần
như đã xông đến trước mặt, thế nhưng Ngọn Thương Tội Lỗi lại còn chưa có
bất cứ động tĩnh nào!
Còn gì mà châm chọc, kính trọng, tôn trọng nữa chứ, những tâm tình này đều
biến mất, chỉ còn lại sự hoảng sợ chân thật nhất:
"Xong, bọn hắn xông tới rồi, xong rồi!"
"Ầm!"
Đội đột kích xông vào khu vực trung tâm nhất của trận địa phòng ngự
Nơi này, là điểm quan trọng nhất của toàn bộ hệ thống phòng ngự, tập trung các
công sự, trận pháp phòng ngự, cứu chữa thương binh, thông tin liên lạc, nhân
viên điều hành …. bao gồm cả trạm định vị trận pháp dịch chuyển liên quan đến
một nửa trụ sở tiếp tế hậu cần của Liên quân đều ở nơi này.
Nó vốn nên là nơi kiên cố nhất, khó bị uy hiếp nhất, nhưng bây giờ, nó lại yếu
ớt và mỏng manh nhất.
Những nhân viên, Trận pháp sư, Thuật pháp sư, Mục sư ở đây… bao gồm cả
thương binh, khi bọn hắn đối mặt với một đội kỵ binh Trật Tự xuất hiện, thì
cũng chỉ có thể chờ chết.
Bên ngoài chiến trường, bỗng nhiên chìm vào trong sự yên tĩnh ngắn ngủi. Sự
yên tĩnh này để cho Người Cầm Roi cũng không nhịn được tò mò mà nhìn
xuống phía dưới, trong thời khắc này tựa như nhịp tim của rất nhiều người cũng
đã chậm nhịp.
Thời gian giống như đã qua rất lâu, nhưng hình như lại rất ngắn … giống như là
một người bỗng nhiên co giật, lại được cứu lại, bắt đầu khôi phục cảm giác cơ
thể.
Đây là phản ứng sau khi khu vực trung tâm bị phá huỷ, lan đến gần trận địa bên
ngoài.
Kẻ địch đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà bắt đầu tan
tác, có số đang rút lui trở về, có số thì đang di chuyển đột phá, có số lựa chọn
thủ vững sau khi mất đi sự che chở của quân mình.
Bên phía Trật Tự sau khi trải qua cuộc ác chiến gần cả một ngày, đối mặt với
cục diện đang nhanh chóng ngả về phía mình, ý chí chiến đấu lại tràn đầy, quan
chỉ huy của từng quân đoàn và từng sĩ quan cấp dưới, gần như tập thể ra lệnh
tiến công đẩy về trước.
Chiến trường lại sôi trào một lần nữa, chỉ có điều là lần này chỉ có sự hân hoan
của phía Trật Tự.
"Thắng? Chúng ta thắng, thắng rồi!"
Miegel nắm chặt hai nắm tay không để ý đến hình ảnh chức vị của bản thân mà
bắt đầu reo hò.
Giờ này khắc này, cho dù là người ngoài nghề thì cũng có thể thấy rõ ràng rằng
cán cân của chiến dịch này đã lệch sang một bên.
Sau khi reo hò, Miegel vẫn không quên nhớ đến tin tức mà trước đó nghe được
khi Karen giới thiệu chiếc cuộc cho Người Cầm Roi, hoặc là nói là do quá hưng
phấn đã để hắn quên mất tin tức này là nghe được từ đâu:
Miegel nói với Người Cầm Roi:
"Sau khi đánh xong trận này, hậu cần của Liên quân sẽ bị rung chuyển, việc này
sẽ ảnh hưởng đến toàn cục của cuộc chiến!"
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, mím môi, lúc này mới cảm thấy mình khát
nước, anh cúi đầu xuống, muốn tìm nước uống, lại trông thấy một ly nước được
đưa đến trước mặt mình, lúc đưa tay nhận lấy, Karen tưởng rằng Miegel đưa
cho mình, sau đó mới sửng sốt vì phát hiện người đưa nước là Verden.
"Thật đáng tiếc, ta mất đi một người đánh xe ngựa trẻ tuổi biết ăn nói, như vậy
thì sau này lúc đi đường sẽ mất đi rất nhiều niềm vui, có thêm không ít buồn tẻ
và vô vị.
Rất may mắn, Thần Giáo có thể có được người trẻ tuổi giống như ngươi, từ trên
người ngươi ta có thể nhìn thấy được… "
Verden vốn muốn nói là nhìn thấy được cái bóng trước đây của Đại tế tự;
Nhưng lời này không phải có thể tùy tiện nói ra, cho nên hắn gần như là vô thức
muốn chuyển đổi thành nhìn thấy cái bóng của mình lúc còn trẻ.
Thế nhưng là mình khi còn trẻ vốn cũng không biết đánh trận, nói như vậy
ngược lại sẽ có chút khó coi.
"…thấy được tương lai của Trật Tự Thần Giáo chúng ta."
"Cám ơn ngài đã khích lệ, Người Cầm Roi. Cầm roi, vì Trật Tự."
Tinh thần của Karen cũng là có chút uể oải, câu khẩu hiệu kia vốn nên mạnh mẽ
đanh thép lần này nói ra cũng có hơi cẩu thả, anh cầm ly nước lên, muốn uống
nước, nhưng cổ tay lại bị Người Cầm Roi bắt lấy.
Karen hơi nghi ngờ một chút nhìn về phía Người Cầm Roi, đã thấy Người Cầm
Roi xoay người, lấy ra một mảnh vảy của Auggie ở phía dưới, để vào trong ly
nước của Karen, vảy của Băng Sương Cự Long có mang hơi lạnh, mặt nước
trong ly lúc này cũng có sương trắng bốc lên.
"Ta nhớ là ngươi thích uống nước đá.”