thì thật sự là chuyện quá đơn giản, đương nhiên, cô không phải là vì nghe lén,
cô vốn chỉ muốn sớm về lều của mình để đi ngủ, nhưng nghe thấy người ta nhắc
đến tên của mình, dừng lại một chút.
Lucie có chút ngượng ngùng, giữa trưởng bối trò chuyện chuyện này là một
việc rất bình thường, nhưng đụng phải bên nhà gái, thật sự rất xấu hổ, mà nội
dung mà Lucie nói đến trước đó, thật ra nghe giống như là một con buôn hám
lợi.
Kaixi ho khan một tiếng, hỏi một câu nói nhảm mà trước đó hỏi Richard: "Cháu
có sao không, Philomena?"
Philomena nhìn Kaixi một chút, lại nhìn về phía Lucie, sau đó chỉ là nhẹ gật đầu
với Eisen.
Cô là tiểu đoàn trưởng trinh sát, Eisen là tiểu đoàn trưởng trận pháp, thân phận
ngang nhau, quan trọng nhất chính là Philomena rõ ràng Eisen là cậu của Karen,
đối với Karen và người bên cạnh Karen, Philomena vẫn luôn rất kiềm chế bản
thân. Eisen cũng gật đầu với cô.
Ngay sau đó, Philomena nói với Kaixi: "Làm phiền nhường đường một chút."
"À, được."
Kaixi rất tự nhiên tránh ra, cảnh này cực kỳ giống với khi ở trong nhà, mình
đứng ở cửa phòng bếp hỏi thăm mẹ chồng có cần mình hỗ trợ không, mẹ chồng
mình trả lời lại.
Philomena đi xuống, một bước, hai bước, ba bước … bóng người biến mất.
Trên mặt Lucie hiện ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, vỗ cánh tay của chị
dâu mình một cái: "Làm phiền nhường đường một chút."
Kaixi tức giận hất tay của cô em chồng ra, cũng không thật sự nổi cáu, chỉ rất
bất đắc dĩ mà thở dài.
Lucie vẫn còn tiếp tục bổ sung thêm mà nói: "Dù gì cũng là học trò của mẹ, thật
giống với bà ấy."
"Em có thể ngậm miệng rồi đấy, Lucie."
"Xem ra, người nào đó chắc là đang cực kỳ đau khổ, đây gọi là gì nhỉ, hạnh
phúc phiền não? Anh, anh cảm thấy thế nào?”
"Anh cảm thấy chị dâu em nói đúng, em có thể ngậm miệng lại rồi."
"Được rồi được rồi."
Lucie giơ hai tay lên ra hiệu mình đầu hàng, sau đó đi vào khu tắm rửa công
cộng.
Eisen an ủi vợ của mình, nói: "Chuyện của con trẻ, bọn nó sẽ tự xử lý, chúng ta
làm cha mẹ cũng không cần quan tâm nhiều như vậy.”
"Anh nói thì nghe nhẹ nhàng lắm."
"Về sau coi như con cái kết hôn, ở cùng một chỗ không quen, chúng ta cũng có
thể dọn ra ngoài ở riêng, không cần để ý tới bọn chúng, mắt không thấy thì lòng
không phiền, giống như là cha mẹ của bọn chúng những năm gần đây vậy."
"Nói cho cùng, vẫn là đang nói đến chuyện lúc đầu em rời khỏi thành phố York
để đến nơi khác phải không?”
"Em đang nói chuyện vô lý đấy, rõ ràng là anh đang an ủi em."
"Anh à."
"Ừm?"
"Em bỗng nhiên hơi nhớ anh lúc còn đang bệnh."
...
Hôm sau giữa trưa, lão White và Lister, hai vị lo việc văn thư trong quân đoàn
đến chỗ Karen, nộp báo cáo tổn thất.
Sở dĩ sẽ lâu như vậy, là bởi vì việc thống kê cũng tương đối khó, dù sao thì sau
khi quân đoàn chia tách, chiến đấu, lại cấp tốc hợp lại, tất nhiên giữa đơn vị các
cấp của hệ thống sẽ xuất hiện sự hỗn loạn.
Nhưng mà sau khi xem kỹ báo cáo trong tay, Karen cũng không thể không thừa
nhận, dù gì cũng là người từng làm việc trong Thần Điện, năng lực nghiệp vụ
đúng là không thể chê.
"Quân đoàn trưởng, đây là một trận đại thắng, tổn thất của chúng ta gần như
không cần phải tính, tất cả đều nhờ sự chỉ huy tài tình của ngài."
"Đúng vậy, Quân đoàn trưởng, ngài thật sự là để cho ta cảm thấy bội phục."
Karen: "Hai vị không biết nịnh hót thì cũng không cần phải cố gắng, nếu các vị
thật sự biết cách thì cũng sẽ không tốn nửa đời người làm trong phòng văn thư."
Lister và lão White liếc nhau, cùng nở nụ cười khổ.
Có không ít binh sĩ bị thương nhẹ, nhưng chăm sóc hai ngày thì gần như có thể
khôi phục, quân y trong quân đoàn đều cực kỳ xa hoa, bị thương nặng, thì cần
xem xét tình hình mà chuyển về hậu phương để chữa trị, thậm chí là chuyển về
đại khu để trị liệu chuyên sâu. Về phần những người chết trận, cũng không
nhiều, đây đúng là một trận chiến thắng có hiệu suất cao vô cùng, nhưng nhìn
xem danh sách người chết trận, trong lòng Karen vẫn cảm thấy nặng nề như cũ.
Anh biết, mình nhất định phải thích nghi với chuyện này.
Neo đã từng tự nhủ, cần xem việc đánh trận như đánh bạc, xem binh lính thuộc
hạ như chíp đánh bạc, ngươi càng quý trọng chúng, thì càng dễ chần chờ trong
quyết định, đến lúc đó ngược lại sẽ thua càng nhiều hơn.
"Các ngươi làm rất tốt." Karen đưa phần báo cáo cho Dinah đang đứng bên
cạnh, "Đem phần báo cáo này chuyển đến cho Đòn Roi Kỷ Luật, bộ chỉ huy Kỵ
Sĩ Đoàn, bộ chỉ huy tập đoàn quân, chú ý đi theo trình tự."
"Tuân lệnh!”
Buổi sáng Dinah vừa được thăng chức, được Karen tự mình bổ nhiệm làm Phó
tổ trưởng tổ thông tin.
Mặc dù vẫn không thể nào ra tiền tuyến để chém giết, nhưng ít ra xem như thoát
khỏi thân phận quan hầu của Karen, cô rất hài lòng với sự thay đổi chức vị của
mình.
Rất nhanh, cô đã đến lều của tổ thông tin ở phía sau lều chỉ huy của Karen, yêu
cầu tổ viên gửi báo cáo này đi theo trình tự...
"Thư ký trưởng, quân đoàn gửi báo cáo tiền tuyến mới nhất đến."
"Được rồi, đưa cho ta."
Miegel nhận lấy, sau khi cúi đầu xem xong, trên mặt cực kỳ vui mừng, tối hôm
qua lúc đối mặt Người Cầm Roi, vẻ lạnh lẽo của Người Cầm Roi khi ấy, gần
như làm cả người hắn đóng băng.