cậu rốt cuộc lớn đến dường nào, cậu là đang lo lắng mình bị lỗ vốn hay sao?"
"Chỉ là trước đêm này còn không có chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Vậy thì như vậy đi, chúng ta lần lượt theo trình tự, liệt kê ra bí mật theo từng
cấp bậc, đến một giai đoạn, mở chúng ra, xem như từng chip đánh bạc, từng
chút từng chút một đặt vào trên chiếu bạc, nếu như tiền đặt cược ngang nhau, thì
mới có thể mở bài tiếp, cậu cảm thấy thế nào?"
"Được rồi, ta đồng ý."
Karen đưa tay nhận lấy vòng sáng này, vòng sáng vẫn như cũ chiếu rọi.
Neo thấy thế, hỏi: "Vậy nên do ai bắt đầu trước đây?"
"Tôi vẫn luôn gọi ngài là đội trưởng."
"Được rồi." Neo vuốt vuốt mặt mình, "Vậy chúng ta trước tiên cần phải đi một
chỗ, tên người hầu kia của cậu đem tiền đến rồi sao?"
"Chắc là còn chưa tới."
"Vậy chúng ta cứ đi trước đi, dù sao hắn cũng sẽ đến thanh toán, chúng ta cũng
không tính là trốn nợ."
"Ừm, được rồi."
Neo đứng người lên, đi đến nơi sâu nhất trong căn phòng, Karen cũng đi theo,
cả hai đứng trước cửa sổ sát đất.
Sau đó,
Hai người cùng nhau hóa thành khói đen mà bay ra ngoài.
...
Vẫn như cũ là trên chiếc xe hộ tống kia, vẫn như cũ là đội trưởng đang lái xe.
Karen ngồi ở kế bên vị trí tài xế, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, một vài
nơi trong thành phố này vẫn rất náo nhiệt, nhưng trên tổng thể, bây giờ nó vẫn
đang ngủ say.
"Bây giờ nếu cậu muốn đổi ý, vẫn còn kịp đấy." Neo nói, "Chờ đến sau khi bắt
đầu đặt cược, cậu cũng chỉ có thể theo đến cùng."
"Ý nghĩa tồn tại của bí mật, vốn là để truyền ra ngoài."
Neo nhẹ gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, truyền bá, vốn là thuộc tính duy nhất
của bí mật, thật ra thì, chúng ta ngả bài một vài thứ với nhau, cũng là giúp giảm
bớt sự hao tổn tinh thần và thời gian, lúc chúng ta đều sử dụng ra Ánh Sáng
trước mặt nhau, thì đang có nghĩa phải đến một bước này."
"Tôi biết, tôi hiểu rõ, tôi cũng thích bí mật không để qua đêm."
"A, đúng, bây giờ trong tầng hầm của tiệm chụp ảnh kia, còn có một người, cô
ta là thần sứ Ánh Sáng, gọi là Bertha."
"Bertha?"
"Cậu biết?"
"Nhận biết."
"Yên tâm, cô ta cũng không biết cậu, có điều lần sau lúc thi hành nhiệm vụ, cậu
cần phải làm quen với việc mang mặt nạ, bởi vì người có thể nhìn thấy cậu, có
lẽ cũng không chỉ là mục tiêu của nhiệm vụ."
"Vâng, đội trưởng, tôi nhớ kỹ."
"Ta không giết cô ta, ta bây giờ đang để cho cô ta điều tra giúp một vài chuyện."
Lúc này, Karen phát hiện đường mà ô tô đang đi, để anh có cảm giác quen
thuộc, nơi này anh ta thường xuyên đến, là trung tâm thành phố Thành phố
York, Đại lộ King.
Sau đó, xe ngừng lại.
"Ta nghĩ, cậu sẽ cảm thấy đây là một việc rất thú vị." Neo vừa tắt máy vừa chỉ
về phía ngoài cửa sổ xe nói.
Karen quay đầu, nhìn về phía số nhà của cửa hàng kia: Bảo tàng gốm Lemar.
Cho nên, đội trưởng lần trước cố ý xuống xe ở gần đây để về nhà, cũng là đang
chủ động ám chỉ mình về nơi này sao?
Đêm đó mình đã trông thấy ảnh chân dung của Neo trong nhà kho phòng làm
việc của Lemar, được đặt bên cạnh bức chân dung của Pavaro.
Karen đi theo Neo xuống xe, cửa tiệm đã khóa, nhưng loại khóa cửa này chỉ có
thể ngăn chặn trộm cắp bình thường.
Chỉ thấy Neo nhẹ nhàng giơ ngón tay ra, khóa cửa bên trong trực tiếp rơi xuống,
nhưng lúc vừa đẩy cửa ra, trong mắt tượng gốm và búp bê hai bên bỗng nhiên
phát ra ánh sáng màu hồng, Neo phất phất tay, trong nháy mắt thì màu hồng
trong mắt chúng đã bị che phủ bởi một màn sương mù.
"Tôi có thể gọi bọn họ ra mở cửa."
"Cậu tốt nhất đừng để bọn họ nhìn thấy cậu đi cùng với ta, đeo mặt nạ của cậu
lên đi."
"Được rồi."
Karen sờ lên chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, một cái mặt nạ màu bạc bao trùm
trên mặt của Karen, sau đó khí chất của cậu ta cũng thay đổi.
Lúc này, Karen trông thấy ngài Lemar đang cầm một cây rìu đi ra, không nhìn
thấy Selena, chắc là bị Lemar dặn dò ở yên trong phòng ngủ không được ra
ngoài.
Karen chú ý tới, lúc ngài Lemar nhìn thấy Neo không đeo mặt nạ, cả người
đang run rẩy.
"Đúng... Là ngươi à?"
Neo mở miệng nói: "Ta muốn mang bạn bè của ta vào phòng làm việc của
ngươi tham quan một chút."
"Ta còn tưởng rằng ngươi cũng đã sớm chết rồi, không nghĩ tới ngươi thế mà
còn cầm lấy gương mặt này mà tiếp tục còn sống, ha ha, nhưng ngươi cảm thấy
phòng làm việc của ta là nơi muốn vào thì vào sao?"
"Ta không ngại lại bắt em gái của ngươi đi thêm một lần nữa, nó chắc hẳn là đã
trưởng thành, ý ta chỉ là, linh hồn của nó."
"Ngươi..."
Lemar lấy ra chìa khoá, đặt lên trên bàn.
Neo cầm lấy chìa khoá, nói: "Ngươi có thể lên lầu tiếp tục nghỉ ngơi, chờ chúng
ta rời đi rồi xuống, ta sẽ không trộm đồ của người, điểm này, ngươi chắc hẳn có
thể tin ở ta."
Lemar hung dữ trừng mắt liếc Neo, sau đó cầm rìu đi lên lầu.
Neo thì mang theo Karen đến xuống phòng dưới tầng hầm, sau khi dùng chìa
khoá mở cửa, hai người đi vào, rất hiển nhiên rằng, Neo đã vào nơi này từ
trước, đối với bố cục nơi này cũng rất quen thuộc.
Ngài Lemar đối với Neo, thì là vừa hận vừa tín nhiệm, dùng cách ví von của
Selena đó chính là, giống như bạn gái dùng nắm đấm vừa đập lên lồng ngực của
ngươi vừa hô hào "Em ghét anh chết đi được".
Rốt cục, hai người đứng ở trước vách tường treo đầy tranh chân dung kia.
"Cậu có tin tưởng vào vận mệnh không, Karen?"
"Còn tùy tình huống. "
"Ta thưởng thức phẩm hạnh và kiên trì của Pavaro, sau đó, ông ta tiến cử cậu,
mặc dù không phải dùng hình thức viết thư tiến cử.
Sau đó, cậu cầm da mặt của Pavaro mà làm mặt nạ, thế mà cùng lựa chọn một
cửa hàng giống như ta."
"Thật sự rất trùng hợp."
Neo lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, đeo ở trên đầu ngón tay, chiếc nhẫn này,
không phải làm bằng nhựa.
"Cậu có phải hay không một mực rất tò mò, dưới cái mặt nạ này, khuôn mặt của
ta rốt cuộc trông như thế nào?"
"Đúng thế."
"Được rồi, đây chính là tiền đặt cược vòng thứ nhất của ta."
Chiếc nhẫn mà Neo vừa đeo lên phát ra ánh sáng, một tầng ánh sáng cũng bao
trùm trên người của Neo, Karen rõ ràng, đây là mặt nạ đang bị tháo xuống.
Ánh mắt của Karen, lập tức nhìn về vị trí gương mặt của Neo, mà Neo, cũng
vào lúc này quay người về phía Karen, để mặt mình, hiện ra trước mặt Karen.
"Làm sao... có thể..."
Karen lui hai bước về sau.
"Cảm thấy rất kinh ngạc sao?" Neo "Cười" nói, "Xem ra cậu rất hài lòng với
tiền đặt cược vòng đầu tiên của ta."
Ở trước mặt của Karen, trên mặt Neo... như là một lớp máu đọng lại, cái này
khiến cho trong đầu của Karen trong nháy mắt hiện ra cảnh tượng đêm ấy ngào
Pavaro chủ động dùng ngón tay của mình để cắt lớp da mặt của ông ấy xuống.
"Da mặt mà ngài dùng làm vật liệu để cho Lemar làm mặt nạ..."
Neo nhẹ gật đầu,
Nói:
"Không sai, đó là da mặt của chính ta."