bố ra toàn giáo, lúc năm tên Chủ giáo được giải cứu, lại cầm chứng cứ trong tay,
bắt giữ năm tên Chủ giáo trở về một lần nữa.
Cứ như vậy, năm Chủ giáo phạm tội mà đại diện Đại chủ giáo của bản quản lý
đại khu đứng ra bao che; Trưởng khu Đòn Roi Kỷ Luật không làm tròn trách
nhiệm thả năm vị Chủ giáo phạm tội ra;
Tất cả những hành vi này, cũng đều được xác lập.
Cuối cùng thì việc người khác nói dưới mông của ngươi dính phân trâu, và việc
ngươi bôi phân trâu lên mặt của mình, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Vị đại diện Đại chủ giáo và Trưởng khu của các ngươi, lần này, đều phải lăn, ha
ha."
Chủ giáo Bern đưa tay khoác lên trên bờ vai Karen, nói: "Ngươi nhìn xem, việc
mà ngày mai chúng ta muốn làm, phải là một chuyện khiến người ta căm ghét
dường nào, các phương đều đang vì đám cháy này được dập tắt mà thở ra một
hơi dài nhẹ nhõm, mà hai chúng ta, lại ôm một thùng xăng lớn tới, trực tiếp đổ
vào trong đám lửa, có cảm giác rồi sao?"
"Có."
"Biểu đạt của ngươi vẫn quá hàm xúc, ta vốn cho rằng ngươi sẽ giang hai cánh
tay, nhắm mắt lại, phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó dùng giọng điệu đầy cảm
xúc mà nói cho ta, cảnh tượng này, thật rất đẹp."
"Ngài có thể làm mẫu trước một lần, dạy cho ta."
"Ha ha, không làm được."
"Ta cũng thế."
"Nhưng chính là bởi vì ta biết mình không làm được, cho nên mới càng hy vọng
có thể nhìn thấy từ trên người của ngươi."
"Thưa ngài, ta cũng thế."
"Karen, ngươi và ta, thật rất giống, đương nhiên, ta biết ngươi không thích trở
thành dạng người giống như ta."
"Điều này cũng không ảnh hưởng ta sự khâm phục dành cho ngài khi ta tìm
hiểu sâu hơn."
"Thật ra, đúng là có người thích sống ở bên trong bóng tối, ta chính là một
người như vậy, nhưng mà không có ai thích sống trong bóng tối vĩnh viễn,
giống như là cá bơi trong nước thấy chán, nó cũng muốn thử hít thở không khí,
loại cảm giác này, ngươi đã trải nghiệm chưa?"
"Ngài nói, trải nghiệm?"
"Ừm, không phải sao?" Chủ giáo Bern đi về phía trước một bước, ánh mắt đối
mặt với Karen, "Một vài thời điểm, ngươi đã từng nghĩ để cho mình đi ra khỏi
bóng tối mà đứng ở dưới ánh mặt trời không?"
Karen không có chột dạ, ánh mắt cũng chưa có né tránh, mà là lộ vẻ mặt mỉm
cười nói:
"Có đôi khi lúc nằm mơ, sẽ có cảm giác như vậy."
"À." Chủ giáo Bern lui về sau hai bước, hai tay vỗ một cái, "Nói cho ta, ngươi
làm sao có thể thong thả như vậy?"
"Có thể là bởi vì thành kính với tín ngưỡng, cho nên không sợ hãi."
"Nửa câu đầu có thể bỏ qua." Chủ giáo Bern nhẹ gật đầu, "Thì là bởi vì không
cần lo sợ ánh nắng sẽ đốt chết mình nhỉ."
"Thưa ngài, đều đã đến lúc này, ngài..."
"Ta không phải đang thử thăm dò ngươi, cũng không muốn điều tra ngươi, nếu
như thật sự muốn tiến hành điều tra mà nói, chuyện của thẩm phán Pavaro lần
trước chính là điểm vào tốt nhất, ta chỉ cảm thấy có chút tò mò trong lòng
Nhưng ta có một điều tiêu chuẩn, sẽ không vì lòng tò mò của mình mà điều tra,
bởi vì làm vậy rất dễ đưa mình vào trong rãnh sâu, cuối cùng không leo lên
được."
Karen nhất thời không biết phải tiếp lời này như thế nào.
"Ngươi xem như trước lúc việc lớn tiến hành thì ta nổi điên là được, về phần rốt
cuộc có phải hay không, dù sao trong lòng ngươi cũng đã có đáp án.
Được rồi, chúng ta đi vào đi."
Dưới sự dẫn đường của Chủ giáo Bern, Karen đi theo ông ta tiến vào tòa nhà
lớn nhất của nhà máy, bên trong nhà máy đen như mực, dường như có thứ gì
đặc biệt đang tồn tại nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.
"Karen, ngươi có đủ nhân lực không?"
"Ngài đang chỉ loại nào? Nếu chỉ đơn giản là nhân lực mà nói, thật ra đã đủ."
Lúc vừa mới bắt đầu điều tra, Bernie vì tạo ra cảnh tượng được ủng hộ, không
chỉ điều động tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật ở trong đại khu mà còn từ những đại
khu khác đến để giúp đỡ.
Rất nhiều tiểu đội đến, nhưng chỉ là phụ trách bắt một ít tôm tép, cũng không có
hành động gì đáng kể, sau gần nửa tháng trôi qua, tinh thần của mọi người đều
rất thấp, cũng dần dần có tiểu đội báo cáo muốn trở về tiếp tục làm nhiệm vụ
của mình.
Cái này cũng giống như mấy trăm năm trước khi quốc vương hiệu triệu lãnh
chúa dẫn đầu thuộc hạ đi theo mình đánh trận, nếu như liên tục thua trận hoặc
chỉ đơn giản là lãng phí thời gian mà không giành được lợi ích, như vậy thì đám
lãnh chúa sẽ dần dần ly tán, dẫn theo cánh quân của mình quay trở về.
"Ta hỏi, đã đủ rồi sao? Ngày mai, chờ đến lúc bọn hắn muốn thả người ra thì
ngươi phải dẫn người đi vào tiến hành bắt giữ năm vị Chủ giáo kia lại một lần
nữa."
Karen do dự một chút, hồi đáp: "Có lẽ không đủ."
Bọn người Bernie và Harry sau khi liên tục nếm phải hai lần thua thiệt, chắc
chắn sẽ không lại cho mình cơ hội để làm ẩu, còn có một việc nữa đó là bọn hắn
nắm giữ quyền nói chuyện, lột bỏ vầng sáng trên người mình, điểm này, có thể
nhìn ra được từ việc số lượng phóng viên dạo gần đây giảm mạnh.
Mặt khác, bộ trưởng Bernie cũng đã nói chuyện trước mặt mình, nơi này là giáo
hội, mà không phải thế tục, xem như ở bên trong thế tục, đơn thuần muốn dựa
vào thủ đoạn bên ngoài để tiến hành quấy nhiễu quyền lực bên trong, đó cũng là
xây dựng ở trên cơ sở đối phương còn muốn giả bộ thân sĩ một chút.
Karen có thể suy ra được, ngày mai lúc mình thật sự dẫn người đi bắt phạm
nhân một lần nữa, có thể mang theo không ít người, nhưng ở bên trong cao ốc
giáo vụ, chỉ cần Bộ trưởng Bernie đứng ra hô một tiếng, thì một nửa nhân lực sẽ
lập chức lựa chọn từ bỏ;
Mà đợi đến khi Trưởng khu Harry xuất hiện, phía sau mình có lẽ chỉ còn lại ba
tiểu đội.
Tiểu đội của mình, tiểu đội chó săn của Neo, còn có cái tiểu đội của Gendi kia...
Thậm chí tiểu đội Gengdi còn phải đánh thêm một cái "Dấu chấm hỏi".
Nhưng hết lần này tới lần khác mình cũng không phải thật sự dẫn người đi cướp
tù và tạo phản, càng giống như là gọi người thanh toán bang phái.
Dù gì thì hai bên cũng không nguyện ý kích nổ cuộc nội chiến trên thực chất,
cho nên ít người thì có thể làm được gì?
"Ta điều người cho ngươi." Chủ giáo Bern nói.
Karen hỏi: "Người của ngài, ta dùng thì có hợp với quy tắc không?"