Để một tên thần bộc, đi phong ấn một vị Thần!
Hoàn toàn chính xác, trong câu nói này, đúng là mở ra “bố cục” rất toàn diện.
Chủ yếu là người thuật lại câu nói này, là giáo viên hôm nay của mọi người,
mặc dù ông ta không có tự báo chức vị của mình ra, nhưng sẽ không ai đi hoài
nghi địa vị của ông ta, người bạn "vừa thân vừa xa lạ" kia trong miệng của ông
ta, địa vị chắc chắn cũng cao tương đương.
Một lời nói giống nhau, nói ra từ trong miệng của những người khác nhau, cho
người nghe sự cảm nhận khác biệt.
Nhưng mà ở chỗ này, điều khiến Karen kinh ngạc không giống với những người
xung quanh, anh có một loại cảm giác mơ hồ, người bạn kia trong miệng của
Piro, có phải là ngài Hoven hay không?
A không, là ông Hoven.
Ông Hoven ghi lại trong bút ký trận pháp của mình, chia việc học tập trận pháp
thành năm giai đoạn, cơ sở sơ cấp, vận dụng trung cấp, dung hợp cao cấp, bố
cục tối cao;
Cấp độ cuối cùng là để trống, Karen cho rằng do ông Hoven miêu tả con đường
học tập trận pháp là vô tận.
Karen vừa mới hoàn thành cơ sở sơ cấp, đang học tập vận dụng trung cấp.
Nhưng anh cũng không phải không quan tâm đến những phần phía sau mà để
chúng phủi bụi, cũng không phải học được một cấp độ thì chạy đi tìm ông
Hoven để học cấp độ kết tiếp, bút ký đều đặt ở chỗ mình, làm sao mình có thể
nhịn được mà không xem trước?
Phần bút ký nói về cấp độ tối cao, khúc dạo đầu miêu tả bằng một câu nói: Bản
chất của trận pháp — Bố cục.
Trên phương diện cảm ngộ này, không thể loại trừ những người khác sẽ sinh ra
quan điểm và lý luận tương tự, thế nhưng là, ông Hoven đã thành công trên
phương diện thực tiễn.
Ở điểm này, con chó nhà mình kia có quyền lên tiếng nhất.
Một thần bộc của Nguyên Lý Thần Giáo, thật sự phong ấn một vị Tà Thần.
Mà lại, vật liệu và sự trợ giúp có thể sử dụng còn rất có hạn.
Nguyên vật liệu là một con chó vàng bình thường.
Người trợ giúp là một tên dị ma hệ Tinh Thần có thể bất phân thắng bại với một
vị thẩm phán quan phổ thông.
Loại cảm giác này, thật sự rất kỳ diệu.
Cái ông lão trong lần gặp mặt đầu tiên với mình lôi lôi kéo kéo để rồi ngã đập
đầu lên bàn thiếu chút nữa chầu trời, đã từng có quá khứ huy hoàng như thế.
Sau khi ông ấy bị "Thức tỉnh", trong khoảng thời gian còn lại, vì mình mà viết
lại lại số bút ký nhiều đến nỗi chất đầy một cái rương lớn. Quả thực chính là
bảo vật vô giá thật sự.
Nhưng từ điểm này cũng có thể nhìn ra ưu thế của một người đã lựa chọn, từ
khi vừa mới bắt đầu đã nghiêm túc học tập nghiên cứu bút ký của ông Hoven,
học tập còn sớm hơn mình, chưa kể còn cực kỳ si mê, đó chính là Alfred.
Không hổ là có được Ánh Mắt Mị Ma, ánh mắt thật sự tốt.
Piro nâng cánh tay lên, nói: "Đương nhiên, bố cục mà ta nói đến, cũng không
nhất định là chính xác tuyệt đối, hệ thống truyền thừa trận pháp đã có niên đại
rất xa xưa, nhưng nó lại thường cùng với sự rung chuyển của thần giáo và thay
đổi của kỷ nguyên mà không ngừng thất lạc, bổ sung, nghiên cứu, lại thất lạc lại
bổ sung lại nghiên cứu tuần hoàn mãi.
Nhưng đối với các ngươi mà nói, ta hi vọng các ngươi có thể nhớ kỹ đáp án này,
bởi vì ta cảm thấy nó là đáp án chính xác, người bạn kia của ta cũng cảm thấy
chính xác.
Trên đời này vốn cũng không tồn tại sự tuyệt đối và vĩnh hằng, chúng ta cũng
chỉ cần đồng ý rằng nó chính xác trong khoảng thời gian này."
Nói,
Trên đầu ngón tay của Piro xuất hiện một tia lửa,
Trong chốc lát,
Những cột băng khổng lồ dưới chân mọi người bắt đầu rực đỏ, mặt biển phía
dưới bắt đầu xuất hiện những cơn sóng mãnh liệt, tựa như núi lửa dưới đáy biển
sắp phun trào.
Trong lúc này, Karen trông thấy nơi xa ở dưới đáy biển, tựa như có một tòa kiến
trúc màu đen tồn tại.
Piro chú ý tới ánh mắt của Karen, cười nói: "Đó là nơi cần dùng đến cho
chương trình học tiếp theo của các ngươi, không phải chủ đề hôm nay của
chúng ta, đi thôi, ta lại dẫn các ngươi dạo chơi."
Cột băng sụp đổ, tia lửa vẩy ra, nhưng cũng không làm cho đám người cảm thấy
nóng, lúc gần rơi vào trên người lại giống như là những con bướm đỏ tỏa ra đầy
trời, tạo nên không khí như trong giấc mộng.
Đúng lúc này, Mas, Digart và Pacio bỗng nhiên bắt đầu lùi lại, đồng thời kêu
gọi đồng đội của minh:
"Nhanh chóng lui lại!"
Karen cũng chuẩn bị lui lại, chợt cảm nhận được có gì đó không thích hợp.
Sự không thích hợp này đến từ cảm giác quen thuộc ở trong đầu của mình:
Sau câu mở đầu về bố cục ở trong « bút ký trận pháp của Hoven », tiếp theo đó
là một ví dụ ngược để đánh vào sự tự tin và lòng lạc quan mù quáng.
Ông Hoven: Bố cục là tựa như đứng trên ban công của một tòa tháp mình khổ
công xây dựng, nhìn xem phong cảnh bốn phía xung quanh, mà không phải
trong thời tiết mưa gió bão bùng, nằm trên mặt đất hay trong vũng bùn, hô hào
rằng mình đã nhìn thấy tất cả.
Cho nên, Karen không nhúc nhích.
Bởi vì anh cảm thấy vị giáo viên Piro, là muốn cho sau khi các học sinh rót vào
nhiệt tình, lại tưới cho bọn hắn một chậu nước đá hạ nhiệt một chút.
Karen không nhúc nhích, Ventura vẫn đứng ở sau lưng Karen cũng không nhúc
nhích, cho tới nay cậu ta đều làm theo Karen.