đứng sau ghế của Karen.
Ba người bọn họ bây giờ có chút khó chịu, nếu như có thể chọn, bọn họ tình
nguyện ngồi cùng với đám người phía dưới, mà không phải đứng ở nơi này,
nhưng vấn đề là, Karen cũng không nói: Các ngươi cút đi.
Không ai chào hỏi bọn họ, đi cũng không dám đi, ở lại thì càng khó chịu, loại
cảm giác này, quả thực còn giày vò hơn cả lúc bị treo trước cổng chính khách
sạn.
Alfred biết Karen tới, nhưng bề bộn nhiều việc, bảo Wilker tới truyền đạt sự
thất lễ của mình.
Đối với cái này, đương nhiên không có khả năng Karen sẽ có ý kiến gì.
Sau khi buổi biểu diễn ca múa kết thúc, sau đó là ca kịch, sau đó là ảo thuật,
xiếc, kịch nói, tập đoàn Ellen mời tới rất nhiều đoàn thể ưu tú lên sân khấu biểu
diễn, những người biểu diễn cực kỳ cố gắng ra sức, mặc dù đám người ở khán
đài đều mặc áo bào đen, mà từ trên rất nhiều người đều tản ra khí tức làm người
ta cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vì thù lao diễn xuất cao gấp hai ba lần ngày
bình thường, những điều này, đều không tính là việc gì lớn.
Năng lực chịu đựng của con người có sự liên kết trực tiếp với mức độ của tiền
lương, trên phương diện này, hầu gái Healy có quyền lên tiếng nhất.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tấm rèm sân khấu kéo xuống, bắt đầu chiếu
phim, là một bộ phim chủ đề tình yêu – “Ngày nghỉ Wien.”
Cùng lúc đó trong các căn lều sớm đã dựng xong phía bên ngoài rạp hát, các
đầu bếp đang chế biến các món ăn ngon, các người hầu bắt đầu đưa đồ ăn vào,
mọi người vừa xem phim vừa dùng bữa.
Alfred đã xem qua thực đơn, cấm sử dụng tương Wien.
Dù sao thì những thần quan này đều không phải là người Wien, y theo cảm nhận
của Karen, trải nghiệm của những người xứ khác đối với tương Wien cũng đều
rất bình thường, cũng chỉ có người địa phương Wien mới có thể không thể tự
kiềm chế đối với cái hương vị này.
Những chi phí này thật ra cũng không cao, đồ ăn và rượu, đều là dùng Rael thì
có thể mua sắm, ở trong giới giáo hội, thật không tính là sự chiêu đãi gì quá cao
cấp.
Karen dùng cái nĩa ăn vài món được bày ra trước mặt, anh đã dặn dò Alfred đề
cao tiêu chuẩn tiếp đãi, nhưng Alfred cũng không làm như thế, những mà Karen
tin tưởng, Alfred có lý do của riêng mình.
"Ăn đi."
Karen cầm lấy khăn ăn lau miệng, ra hiệu ba người Andrew bước đến dùng
cơm.
Ba người này cũng thật sự đói bụng, ngay từ đầu còn có chút câu nệ, ăn một
hồi, ba người trẻ tuổi này bắt đầu thả cửa mà ăn.
Karen nhìn xem bọn họ ăn như hổ đói, tâm trạng lập tức trở nên sáng sủa rất
nhiều, nhìn xem người trẻ tuổi ăn cơm, có thể để ngươi cảm thấy sự thịnh
vượng của nguồn sống kia.
Ba người ngẫu nhiên cũng sẽ dùng khóe mắt liếc qua Karen đang ngồi ở đó một
chút, chỉ cảm thấy vị Trưởng khu tuổi tác không khác mấy với bọn họ, bây giờ
lại cho bọn họ cái bóng như những người trưởng bối trong nhà.
Lúc bộ phim kết thúc thì cũng đã là đêm khuya, đám thần quan rời khỏi rạp hát,
được sắp xếp đi bộ về nơi nghỉ ngơi, đi xuyên qua một con phố buôn bán phồn
hoa nhất của thành phố York, nơi này, cũng là nơi chìm vào giấc ngủ cuối cùng
của thành phố.
Khi ra khỏi rạp hát, mỗi người đều được phân phối cho một khoản Rael nhất
định, đám thần quan có thể tự đi mua sắm, ngay từ đầu, người mua đồ cũng
không nhiều, thời gian dần trôi qua, bọn họ bắt đầu mua sắm ở các cửa hàng và
những người bán hàng rong, mua những vật kỷ niệm chẳng có giá trị thực tế gì
kia.
Wilker lái xe đi theo đám người này, cậu ta mở miệng nói: "Ngài Alfred xem họ
giống như du khách."
"Ừm, bọn hắn đúng là một đám du khách."
Từ "Một thế giới khác", đi vào "Thế giới văn minh".
Karen đã dần dần hiểu ra ý muốn cụ thể của Alfred.
Trỏ lại ký túc xá, lên lầu, đẩy cửa ra, Karen ngoài ý muốn phát hiện trong phòng
rất náo nhiệt, Marvalho lại dẫn Gaspol đến ăn chực.
Nhưng mà còn có hai ông lão, Karen cũng quen biết, Lister và lão White.
Lần kia khi sát thủ đến phố Mink, chạm đến cấm kỵ của Thần Điện, sau đó
Karen cõng theo Auggie bị thương nặng bước vào Thần Điện để kiểm tra, lão
White trong lúc kiểm tra trông thấy Dis rồi ngộ nhận thành "Rasma", cho nên bị
đày đi rồi;
Lister thì là người dẫn Karen đi vào "Khu Vui Chơi Thất Lạc" để bắt cá ăn,
khiến cho khu vực đó bị rung chuyển, một người gánh hết trách nhiệm, kịp lúc
để đi cùng chuyến xe bị đày khỏi Trật Tự Thần Điện với lão White.
Chả nhẽ lần này là cùng trở về với lệnh điều động rồi sao? Nhưng theo lý
thuyết, bọn họ không nên xuất hiện trong danh sách những người được điều
động. Karen mỉm cười nói: "Hai vị giáo sư, thật vui khi có thể gặp lại hai vị ở
đây."
Hai ông lão lập tức đứng dậy rời ghế, hành lễ với Karen:
"Ngài Trưởng khu."
"Ngài Trưởng khu."
Sau khi Karen ngồi xuống, bọn họ cũng ngồi xuống.
Lúc này Healy bước ra từ trong nhà bếp, hỏi: "Thiếu gia, canh cá đã nấu xong
rồi, có thể bưng lên chưa ạ?"
Canh cá?
Karen nhẹ gật đầu: "Bưng lên đi, vừa lúc đói bụng, dùng bữa khuya một chút."
Một nồi canh cá lớn được bưng lên, bên trong chỉ bỏ thêm muối, còn những gia
vị khác thì đặt ở trong một chiếc đĩa nhỏ, căn cứ theo khẩu vị của bản thân mà
thêm vào.
Lister đứng người lên, muốn giúp Karen múc canh, Karen cầm bát lên trước, tự
múc cho mình, sau đó bỏ thêm một ít tiêu, rải lên một ít rau thơm, cuối cùng là
thêm một ít dấm thơm.
Uống một ngụm, rất ngon.
Karen không chủ động nói chuyện, anh biết, đối phương sẽ nói trước.
Người nói chuyện trước, là Marvalho: "Karen, ta thay bọn họ tìm ngươi để xin
một chút quan hệ."
Karen nhìn về phía hai ông lão, hỏi: "Muốn được triệu tập đến?"
Lister và lão White lập tức nhanh chóng gật đầu, như gà mổ thóc.
Karen hỏi: "Sao lần này lại trở về thế? "