cái tay khác kéo miếng băng vải ở trước miệng, sau khi uống một ngụm thì mở
miệng nói:
"Để ta kể lại chuyện đã xảy ra trong hang động cho mọi người cùng nghe đi."
Alfred bắt đầu mò vào trong túi, Wilker, Leon, Muri, Ventura cũng sờ vào túi,
Philomena học theo bọn họ mà làm động tác tương tự.
Sau đó Alfred lấy ra bút ký chuẩn bị ghi chép, những người khác cũng đều lấy
ra bút ký, Philomena cũng không mò ra được cái gì.
Kevin dùng chó cái đuôi quét một chút, đưa một tờ giấy và một chiếc bút máy
đến mặt Philomena, trên chó lộ ra nụ cười ấm áp.
Sau đó, là phần giảng giải của Karen.
Anh không giữ bí mật gì với đám người này, đều cố thẳng thắn hết mức có thể.
Mặt khác, bên trong quá trình giảng giải Karen cố tạo vẻ bình dị, không tân
trang gì thêm, càng sẽ không dùng biện pháp tu từ phóng đại.
Nhưng vấn đề là, có một số việc, cho dù không dùng biện pháp phóng đại thì
cũng càng để người ta cảm thấy kinh hãi hơn là lúc dùng.
Karen giảng giải, đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, quả thực chính là Thần
tích lại xuất hiện!
Alfred đã kích động đến mức không thể thở nổi, những người khác sắc mặt
cũng là ửng hồng.
Nhất là khi Karen giảng đến "Ta cuối cùng đã nắm giữ phương pháp để kéo dài
việc thức tỉnh."
Khi Karen mở tay ra, lúc một sợi xiềng xích màu vàng kim xuất hiện, tất cả mọi
người ở đây đều lập tức đứng dậy, ngoại trừ mèo chó và rồng.
Connor là không rõ ràng cho lắm, cô đối với Thần tích, không, cô vốn là có cảm
giác phản cảm tự nhiên đối với Thần.
Kevin và Pall thì kích động đến dựng cái đuôi lên!
Kevin biết sợi xích này có ý nghĩa là gì, có ý nghĩa người trẻ tuổi trước mắt này,
thật sự đi lên con đường giống như vị kia, hắn có được năng lực thần bí giống
như vị kia!
Pall thì trừng lớn mắt mèo, giờ khắc này, tư duy đại tiểu thư bay thật xa, ý nghĩ
đầu tiên trong đầu của cô là:
"Trời ạ meo, Thần Trật Tự thật sự trở thành con rể nhà Ellen?"
Những người khác, thì gương mặt rung động và trang nghiêm.
Trước đó tất cả mọi người đã đi qua khán thính phòng ở trang viên Ellen, trở
thành tín đồ của Karen, còn có Alfred phụ trách công việc tuyên truyền giảng
giải giáo nghĩa, nhưng phần nhiều, thật ra vẫn là một sự chờ đợi đối với con
đường tương lai;
Mọi người giống như là rất nhiều tín đồ ban đầu bên cạnh Thần ở trong thần
thoại tự thuật, là nhóm trực hệ đầu tiên, về sau có thể xuất hiện ở trên tranh vẽ
tường… những cái này trước đây đều là bánh vẽ.
Mà bây giờ,
Khi Karen cho mọi người thấy sợi Xiềng Xích Trật Tự màu vàng kim này, tất cả
mọi người rõ ràng, tương lai đã không còn xa, giờ này khắc này mà bọn họ đang
trải qua, có thể cảm nhận được những nét vẽ đầu tiên đã xuất hiện trên tranh
tường!
Cấp trên của bọn họ, đối tượng mà bọn họ đi theo, bây giờ chính là … Thần
Trật Tự!
Đúng vậy, mặc dù từ trước đến nay Karen cường điệu phủ định khái niệm
"Thần", Alfred làm truyền giáo người cũng là sẽ tuyên truyền cái khái niệm này,
nhưng trên thực tế, cái khái niệm làm sao có thể thật sự hoàn toàn thành hình?
Phải biết rằng những người đang ngồi này, đều là thần quan Trật Tự, thậm chí
cơ bản đều là tín đồ Trật Tự gia truyền.
Khái niệm Thần Trật Tự, sớm đã xâm nhập vào trong lòng bọn họ, Alfred rất rõ
ràng tình huống này, cho nên một số thời khắc cố ý mở một con mắt nhắm một
con mắt, đem tất cả tín ngưỡng sùng bái nguyên thủy đối với Thần Trật Tự
chuyển dời lên trên người thiếu gia nhà mình, nhiều nhất là thêm một cái khái
niệm: Tân Trật Tự.
Cho nên, nội tâm của đám người hiện tại đều đã sôi trào, Thần, đã thức tỉnh, mà
đám tùy tùng bọn họ, quan trọng nhất là tên của một đám tùy tùng này, nhất
định sẽ khắc sâu trên lịch sử của giáo hội.
Alfred khoanh hai tay, trầm giọng nói: "Ca ngợi Trật Tự."
Tất cả mọi người cũng đều đứng dậy, cùng kêu lên nói: "Ca ngợi Trật Tự."
Karen thì cố ý hòa tan cái không khí tông giáo đang vô cùng đậm đặc này, nói
đùa: "Cho nên lần sau, lúc mọi người gặp nguy hiểm, cố hết sức giữ xác mình
còn nguyên vẹn, như thế, còn có thể sống thêm một lần."
Đáng tiếc, cái trò đùa này cũng không có đưa đến hiệu quả, ngược lại càng để
cho không khí thêm phần cuồng nhiệt hơn.
Philomena mở miệng hỏi: "Nếu như bây giờ chết rồi, có phải sẽ có thể trở thành
12 Kỵ Sĩ hay không?"
Neo lập tức vỗ tay nói: "Đúng, vị trí có hạn, ta khuyên các ngươi bây giờ tranh
thủ thời gian uống thuốc độc tự sát."
Alfred điều chỉnh tốt tâm tính, đã ngồi xuống, bắt đầu bố cục khung cảnh, đồng
thời bút máy phác hoạ trên bút ký, mọi người vây quanh thiếu gia, trong tay
thiếu gia xuất hiện một sợi Xiềng Xích Trật Tự màu vàng kim.
Giờ khắc này, lý tưởng thật sự soi rọi vào hiện thực.
Chờ đến khi mọi người bình phục cảm xúc kích động, Karen ôm Pall từ trên vai
vào ngực, nói khẽ:
"Quan hệ khế ước cộng sinh của chúng ta bị giải trừ."
Pall nhẹ gật đầu: "Đúng vậy meo."
Sau đó, ánh mắt dời đi chỗ khác, hai cái chân mèo đẩy đẩy về trước, thái độ như
rằng "Vậy nói xem nên làm cái gì đây".
Karen mỉm cười nói: "Chúng ta ký kết lại khế ước cộng sinh đi."
"Được rồi meo."
Connor lúc này bu lại, đưa tay gãi gãi bả vai Karen, hỏi: "Vì cái gì không phải
ký khế ước cộng sinh cùng với ta?"
Pall nhìn xem Connor, ôn hòa nói: "Sau khi ký kết mỗi ngày nhất định phải tắm
ba lần."
Connor lúc này nhíu mày, nói: "Vậy không ký thì sao?"
"Hai lần." Pall nói bổ sung, "Khế ước chủ tớ, một ngày tắm một lần."
Connor nhẹ gật đầu: "Vậy thì ký khế ước chủ tớ đi."
Đây cũng không phải là Pall đang lừa dối Cốt Long, mà là Connor cần định kỳ
đi đến sở nghiên cứu kiểm tra tình hình phát triển, nếu như trong lúc kiểm tra cơ
thể không còn khế ước chủ tớ, vậy khẩu phần thức ăn cho quá trình phát triển kế
tiếp sẽ không được cung cấp.
Trật Tự Thần Giáo, sẽ chỉ xem xét trên phương diện Connor là "Nô bộc" của
Karen, mới có thể "Chăn nuôi" nó.
Mà tình huống cực kỳ hiện thực là, nếu mất đi Trật Tự Thần Giáo chống đỡ,
Karen bây giờ vốn không thể nào nuôi nổi một con rồng, trừ phi muốn tiếp nhận
kết quả Connor không phát triển tốt. Nhìn xem những người khác đều đã yên
tĩnh lại, ánh mắt Karen liếc nhìn toàn trường, mở miệng nói: "Nhiệm vụ chủ yếu
của giai đoạn tiếp theo đó là…”
Tất cả mọi người cầm bút, chuẩn bị nghiêm túc ghi chép.
Nếu như nói lúc trước ghi bút ký, phần nhiều là mang theo bệnh hình thức mà
nói, như vậy bây giờ, văn tự do ngòi bút lưu viết ra lập tức tràn đầy một loại
cảm giác thiêng liêng thần thánh.
Cái này đâu phải là ghi chép bút ký, rõ ràng là ghi lại Thần chỉ!
Tất cả mọi người đang nín hơi tập trung chờ đợi ý chỉ thứ nhất của Thần.
Sau đó, Thần ý chỉ giáng lâm, trên bản bút ký của mọi người đều xuất hiện một
câu vô cùng trang nghiêm:
Thần nói: Đầu tiên để cho ta trở thành thần bộc.