bay lên cao, sau khi rời khỏi cơ thể của Neo được một đoạn thì đầu ngón tay chỉ
hướng xuống phía dưới.
Nhìn như đang chỉ để chọn hướng.
Nó giống như một khâu cuối cùng của nghi thức, khi khâu này được hoàn thành
thì cũng có nghĩa rằng nghi thức đã kết thúc.
Sau đó, ngón tay tan rã, hóa thành một chút hào quang cuối cùng rồi lại chui
vào trong cơ thể của Neo.
Thức tỉnh kết thúc;
Karen mở mắt ra, nhìn khắp bốn phía, phát hiện nguồn ô nhiễm đang chực chờ
để tràn ra ngoài bây giờ đã biến mất không thấy gì nữa, mà nguồn ô nhiễm ở
trong hang động nơi thành phố York lần này cũng được xử lý, vừa lúc “bảo vệ
môi trường”.
Neo từ từ mở mắt ra, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì nghe được
mấy tiếng “ùng ục”.
Mới đầu, Karen còn vô thức cho rằng Neo chỉ là muốn ngâm nước để tỉnh táo
một chút, nhưng rất nhanh thì Karen cũng nhận ra không phải thế.
Sau thoáng chốc thì Neo bị một sợi Xiềng Xích Trật Tự câu lên khỏi mặt biển,
toàn thân ướt sũng trông có vẻ rất chật vật.
Chỉ thấy hắn dùng tay vén tóc, mắng:
“Mẹ nó!”
Karen mỉm cười nói: “Chúc mừng ngài.”
“Ha ha.”
Neo cười lạnh hai tiếng,
“Ta sẽ dặn dò người mau chóng sắp xếp công việc thanh tẩy cho ngài.”
“Nghe lời này giống như cậu đang sắp xếp người đến thay tã cho ta vậy.”
“Không quan trọng, dù sao cũng đều giống nhau.”
Bây giờ Neo giống như là Karen khi vừa mới trở về từ trong hang động ô nhiễm
vậy, biến thành một “Người bình thường”.
Hắn cần trải qua những giai đoạn thần bộ, thần khải, thần mục thêm một lần
nữa.
“Ta sẽ tranh thủ không dùng thời gian quá lâu để phá vỡ kỷ lục của cậu.”
“Ta tin tưởng ngài có thể làm được, nhưng ta vẫn đề nghị ngài không cần khao
khát tốc độ quá nhanh, nếu đã có cơ hội thứ hai thì nên chú trọng về chất lượng
hơn.
Ta sẽ dặn dò Alfred đi phá huỷ thêm mấy cái cứ điểm của tàn dư Ánh Sáng,
cướp lấy Thần khí hệ Ánh Sáng để hỗ trợ nghi thức thanh tẩy của ngài.”
“Bây giờ cũng không còn giống như trước nhỉ, nghe thử giọng điệu và thái độ
của cậu xem, cái bộ dạng và vẻ mặt ghê tởm của kẻ bề trên nắm chặt mọi
chuyện trong tay.”
“Học hỏi từ ngài.”
Karen nói xong, phất tay với Connor, Connor thu lại “Cặp sách nhỏ” của mình
lại, sau đó chở Karen, Neo và đám người Pall cùng bay về hướng Wien.
Lúc này ở Wien đang là hoàng hôn, trời chiều nhuộm vàng chân trời.
Kevin yên lặng nằm ở trên lưng rồng, nơi mà bóng lưng bị trời chiều kéo dài
của hai người ở chỗ đầu rồng phía trước giao nhau.
Nó cảm thấy vị trí này vô cùng tốt, rất thích hợp với bản thân.
Một Trật Tự, một Ánh Sáng…
Kevin rất chờ mong, chờ mong đến khi Chư Thần trở về để trông thấy hai vị
ngăn cản ở trước mặt thì sẽ có biểu cảm ra sao?
Nhưng mà, vấn đề lớn nhất bây giờ đó là…Thời gian.
Thời gian dần trôi qua, ánh mắt Kevin trở nên càng nghiêm túc hơn.
Kỷ nguyên giống như là một cuốn sách thật dày, nhưng mọi người sẽ chỉ chú ý
đến lớp bìa cứng ở phần đầu và phần cuối, còn nội dung ở giữa thì chỉ lật xem
qua loa.
Khi cái kỷ nguyên này khép lại, phải chăng hai vị này có thể trưởng thành đạt
đến đủ độ cao, phải chăng có năng lực đi chống đỡ trang bìa của một kỷ nguyên
mới?
Thế nhưng,
Với thời gian còn lại,
Làm sao để tranh thủ thời gian, dựa vào ai để tranh thủ?
…
“Vất vả cho ba vị.”
“Vì Trật Tự.”
“Vì Trật Tự.”
Hồng Y Giáo Chủ Creed hành lễ với ba vị quan chỉ huy được thức tỉnh, ba vị
quan chỉ huy tiến hành đáp lễ.
Bọn họ đã liên thủ để đưa ra một bộ phương án tác chiến kỹ càng kín đáo, điều
này cũng có nghĩa sứ mệnh của họ đã hoàn thành.
Creed cầm phương án đi báo cáo với Đại tế tự, ba vị quan chỉ huy cũng bắt đầu
từ biệt nhau.
“Dikno, Bamifu, ta đi trước đây.”
“Mau trở về đi.”
“Đúng vậy, mau trở về đi thôi, đừng chậm trễ.”
Quan chỉ huy Anselm khoát tay áo, tạm biệt hai người “chiến hữu” đã cùng
nhau phối hợp làm việc trong hai ngày qua, hắn muốn tranh thủ chút thời gian
thức tỉnh còn sót lại để về thăm gia tộc.
Vì thỏa mãn nhu cầu này và tiết kiệm càng nhiều thời gian thì Thần Giáo đã
sớm sắp xếp người bố trí một trận pháp dịch chuyển lâm thời thẳng về trong gia
tộc.
Sau khi Anselm rời đi, Bamifu vừa cười vừa nói: “Thật tốt, cũng thật rất hâm
mộ, còn gia tộc của ta thì đã diệt vong rồi.”
Dikno lắc đầu, nói: “Ta không hâm mộ, thậm chí ta còn không kết hôn.”
Bamifu: “Không kết hôn cũng không có nghĩa là không có hậu duệ.”
“Con riêng rất thú vị à?”
“Lúc trước ta cũng thấy không có gì hay, bây giờ thì ta rất may mắn rằng năm
đó mình từng phong lưu, sau khi ta chết đi được hai nghìn năm gia tộc của ta thì
tham dự một cuộc đấu tranh chính trị cao tầng liên quan đến Giáo Đình, đứng
sai đội, toàn bộ thành viên trong gia tộc bị lưu vong vào trong Không Gian Khai
Thác, sau đó cái không gian kia…bị đồ sát.”
“Toàn bộ?”
“Đúng vậy, toàn bộ, là toàn cả gia tộc chịu tội, bị đày đi canh giữ tập thể.”
“Nén bi thương.”
“Vẫn ổn, chuyện phát sinh sau khi ta chết hai ngàn năm đến bây giờ thì đã xa
xưa đến mức không ai nhớ rõ, ta cũng không cảm thấy có gì quá bi thương.”
“Cũng là do ngươi có thể nhìn thoáng.”
“Ngược lại thì trong số không ít con riêng mà ta để lại thì có một đứa xây dựng
gia tộc trong giáo còn truyền lại đến bây giờ, có sức ảnh hưởng lớn hơn so với
gia tộc của Anselm, tộc trưởng hiện tại của gia tộc là Phó đoàn trưởng tại ngũ
Kỵ Sĩ Đoàn. Những chuyện này đều là do Xu Cơ Viện thăm dò giúp ta.”
“Vậy tại sao không trở về thăm một chút? "
“Thăm cái gì, chả lẽ chạy tới nói cho người ta: Này mấy đứa, ta đến nói cho các
ngươi một cái tin tức vô cùng tốt, vị tổ tiên thứ nhất của gia tộc các ngươi là
một đứa con riêng!”
Nói, Bamifu liếc mắt: “Ta chỉ còn sống được một ngày, còn cố ý chạy tới làm
người khác thấy buồn nôn sao?”
“Cũng đúng.”
“Ngược lại là ngươi, sao ta cảm thấy ngươi có hơi lạ lạ?”
“Ừm? Có à?”
“Đương nhiên là có, còn nhớ rõ phần lên kế hoạch của giai đoạn thứ ba trong
ngày hôm qua sao?”
“Nhớ rõ, sao vậy?”
“Ta để ý trong lúc ta uống cà phê thì làm ra 30 phần. Sau đó ngươi cố ý đồng bộ
thời gian với chúng ta, đợi đến lúc tập hợp thì ngươi cũng chỉ lấy ra 3 phần.”
“Đó là bởi vì 27 phần khác đều là rác rưởi, lấy ra cũng chỉ cho đủ số lượng.”
“Ngươi có thể gạt được Creed, bởi vì lúc ba người chúng ta cùng làm việc trong
phòng thì hắn cũng không có đứng đó quan sát, nhưng ngươi không lừa được ta,
cũng không lừa được Anselm.
Đây là trực giác của hai chúng ta, không có nó thì chúng ta chỉ có thể bị kẻ địch
mai phục chết trên chiến trường, đánh trận, chỉ dựa vào tình báo thì còn thiếu
rất nhiều, kế hoạch tác chiến có hoàn mỹ hơn thì vào thời khắc Pháo Ma Tinh
khai hoả thì cũng sẽ tê liệt một nửa.
Ta thấy rất tò mò, ngươi là đang cố ý che dấu năng lực của mình sao?”