người tóc tím, chỉ cần cơn phẫn nộ còn tiếp tục, tín ngưỡng còn đang truyền
đến, ô nhiễm của nơi này, có thể vẫn tiếp tục chiếm giữ nơi này và không ngừng
biến dị.
Trách không được Thần Ánh Sáng khi đối mặt với Nơi chôn cất của Thần mà
còn phải thỏa hiệp, sau khi Thần Trật Tự san bằng nơi chôn cất của Thần còn
phải để Ranedal trục xuất nó, thậm chí trong lịch sử của kỷ nguyên trước trên
còn xuất hiện vị Thần chuyên đi xử lý thi thể của Thần linh.
Thật sự là do ô nhiễm do Thần linh chết đi tạo thành quá khó để xử lý, mà lại,
vấn đề mà Thần linh để lại khi không phải chết đi trong trạng thái bình thường,
hẳn là sẽ càng khó giải quyết hơn.
"Nếu như nói, ô nhiễm ở nơi này sẽ còn ngưng tụ lại mà nói, như vậy đứa bé
trai cổ đỏ kia phải chăng chắc chắn sẽ xuất hiện lại sau một khoảng thời gian?"
Đứa bé trai cổ đỏ là sự hóa thân từ cơn giận dữ và ngang ngược của người tóc
tím, nó cũng không phải là một cá thể tồn tại riêng biệt.
Karen cắn môi một cái, anh cảm thấy mình nên làm gì đó, nếu như mình đi rồi
mà vấn đề ô nhiễm vẫn không được khống chế, vậy mình xuống đây lại có ý
nghĩa gì?
Đến lúc đó đến bé trai cổ đỏ kia lại xuất hiện, không phải là còn có thể thông
qua con đường tín ngưỡng mà để nguồn ô nhiễm xuất hiện?
Luôn không khả năng, vì để tránh khỏi sự uy hiếp này mà Trật Tự Thần Giáo sẽ
trực tiếp tàn sát sạch sẽ người tóc tím ở Wien chứ?
Mặc dù … Karen cảm thấy nếu như vấn đề này bị đưa ra, Trật Tự Thần Giáo
thật đúng là khả năng sẽ làm như vậy.
Bởi vì phong cách làm việc của Trật Tự Thần Giáo chính là như vậy, quen với
việc dùng phương thức lạnh lùng để xóa bỏ tất cả ảnh hưởng không nên có từ
bên ngoài.
Karen duỗi tay ra về phía bãi nước bùn dưới chân:
"Trật Tự … Thức Tỉnh."
Xiềng xích lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này, không phải màu vàng kim, mà
là màu trắng, căn cứ theo kinh nghiệm lần trước khi "Thức tỉnh" Loya, xiềng
xích màu trắng có hiệu quả tái ngưng tụ hình thái ý thức, đương nhiên, điều kiện
tiên quyết là nhất định phải có một phần ý thức bị tách rời để thu thập, mà
không phải tạo ra từ hư vô.
Nhưng ở nơi này, không nói đến cái bãi bùn phía dưới đất, có thể nói những thứ
trên vách tường, khắp nơi đều là Luther.
Xiềng xích màu trắng chui vào bãi nước bùn, bắt đầu phát huy tác dụng.
Lúc này, nước bùn trên đất bắt đầu bay lên, giữa không trung giống như là dần
được tẩy trắng, từ từ ngưng tụ ra một cái bóng mờ, chính là Luther.
Chỉ có điều vị Luther trước mắt có vẻ hơi quá trẻ tuổi, thậm chí có thể nói là
non nớt.
"Các vị, ta có một cái ước mơ, đó chính là…à!"
Luther nhìn thấy Karen, hắn vốn là "Quỷ" bây giờ phát ra một tiếng kêu to.
Đối với Karen mà nói, tất cả trắc trở và giãy dụa đều đã qua đi, nhưng đối với
Luther mà nói, tâm tình của hắn là từ khi nhìn thấy bức tượng to lớn rồi bỗng
nhiên xuất hiện ở đây.
"Ngài Karen …cái này..."
"Ta thức tỉnh ngài."
Karen giải thích nói, "Ta hy vọng ngài Luther có thể tiếp tục ở lại chỗ này, áp
chế và khống chế ô nhiễm, không cho bọn chúng tràn ra ngoài để gây hại."
"Cho nên, ta còn phải tiếp tục tồn tại?"
"Đúng vậy, thật xin lỗi."
Karen biết, Luther vốn là muốn giải thoát.
"Không, ngài không cần cảm thấy có lỗi." Luther cúi đầu nhìn mình một chút,
"Cảm giác của ta tốt hơn lúc trước rất nhiều.”
Sau đó, Luther cúi người, ôm ra một đứa trẻ sơ sinh từ bên trong bãi bùn vốn
không còn sót lại bao nhiêu, đứa trẻ sơ sinh cổ đỏ tóc tím, nhưng bây giờ rất
nhỏ, đang nằm trong lồng ngực Luther mà ngủ.
Lúc Luther tiếp xúc với đứa trẻ, vị trí hai chân của hắn lại xuất hiện màu đen,
hiển nhiên, sự hư thối lại xuất hiện một lần nữa, bắt đầu tiến hành ăn mòn
Luther.
Tin tức tốt là, với mức độ này, Luther hẳn là có thể chống cự thật lâu.
Nhưng hắn vốn có thể không đụng vào nó, vậy hắn có thể sống ở nơi này giống
như một khí linh.
Giống như là nhìn ra sự nghi ngờ của Karen, Luther giải thích nói: "Cái này là
trách nhiệm của ta, là may mắn và vinh quang lớn nhất đời ta, có nhiều người
ủng hộ nguyện ý đi theo ta, nghe theo ta dạy bảo như vậy thì làm sao ta có thể
từ bỏ bọn họ đây, vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ, bọn họ cũng là giá trị tồn tại
của ta."
"Thế nhưng mà trước đó lúc ngài giao lại nhiệm vụ này cho ta, cũng không phải
nói như vậy."
"Trước đó là bởi vì ta biết mình không còn thời gian bao nhiêu để tồn tại, bây
giờ cũng không giống vậy, trên đời này có một đám người như thế, bất kể cuộc
sống rốt cuộc mệt mỏi đến bao nhiêu, có bực tức bao nhiêu, đều sẽ cắn răng
kiên trì, chỉ khi sinh mệnh sắp kết lúc, mới có thể thật sự buông bỏ.
Ta là thuộc về loại người này."
"Tóm lại, vất vả cho ngài, ngài Luther."
"Không, mặc dù ta không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra, nhưng ta có thể cảm
giác được, người thật sự vất vả, là ngài Karen, là ngài chủ đạo tất cả mọi thứ."
"Không phải ta, là Trật Tự."
"Được rồi, ta tận mắt thấy Trật Tự, ta cực kỳ rung động."
"Nó quả thật cực kỳ để người ta rung động."
"Ngài Karen hiểu lầm ý của ta, nhưng mà cái này cũng không liên quan, a,
đúng, ngài là chuẩn bị thông qua cái trận pháp dịch chuyển kia để rời đi sao?"
"Đúng vậy, không sai."
"Ta cảm thấy con đường này không đi được, cái ghế ở trên đỉnh đầu chúng
ta…" Luther giống như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhún vai, "A, xem ra là
ta quá lo lắng, ta bây giờ rút toàn bộ ô nhiễm ở đó ra, cung cấp cho ngài và bạn
của ngài một hoàn cảnh tốt hơn để chuẩn bị."
"Tạ ơn ngài."
"Ngài không cần khách sáo như vậy."
"Về sau có cơ hội, ta sẽ đến thăm ngài, ta nghĩ khi đó chúng ta nên có biện pháp
để giải quyết vấn đề nơi này."
"Chỉ cần không phải đồ sát tất cả người tóc tím, ta đều sẽ ủng hộ."
Karen cười cười.
Luther cũng cười: "Ta vốn đã không nhìn thấy ngài, nhưng bây giờ, ngài lại quá
sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khi ta vô ý thức liếc mắt quét qua thì đã nhìn thấy, thật
có lỗi, mạo phạm rồi."
"Không có việc gì."
"Ta lại ở chỗ này chờ đợi lần tiếp theo ngài trở về, ngài Trật Tự."
Karen quay người đi trở về phòng truyền thống.
"Karen, ta đã chuẩn bị xong."
"Vậy chúng ta bắt đầu đi, cháu muốn về sớm một chút, dù là không thể lấy thân
phận của mình để trở về, nhưng ít nhất có thể để những người lo lắng cho
chúng, kết thúc việc bi thương, ví như, bà ngoại."
Eisen nhắc nhở: "Còn có ông ngoại."
"A, đúng vậy, còn có ông ngoại."
Karen đứng lên trận pháp, Eisen trước lúc mở trận pháp ra, hỏi: "Karen, hay là
cháu bắt đầu Thanh tẩy ở đây đi? Ta chuẩn bị cho cháu một chút thánh thủy,
như vậy thì lúc cháu đối mặt với Ngai Vàng Trật Tự, có thêm một phần sức
mạnh."
Sau khi Thanh Tẩy, có thể trở thành thần bộc.
Karen hỏi ngược lại: "Cậu, ta cảm thấy đứng trước Ngai Vàng Trật Tự, một
thần bộc so với người bình thường, mà nói cũng không có bao nhiêu sức mạnh."
"A." Eisen sửng sốt một chút, "Đúng, cháu nói rất có lý."
Thông qua phương thức Thanh Tẩy trở thành thần bộc, là một chuyện rất đơn
giản, phần lớn người chỉ cần một chút thánh thủy và vật liệu phụ trợ là được,
nhưng Karen không nguyện ý bắt đầu lại như vậy.
Phải biết, lần trước mình là lợi dụng ngón tay Ánh Sáng kia của Pall để hoàn
thành Thanh Tẩy, từ khoảnh khắc kia trở đi, nội lực khi mình cất bước cao hơn
rất nhiều so với người cùng cấp.
Lần này, cũng giống như vậy.
Mà lần này, có thể chuẩn bị càng đầy đủ hơn, trạng thái của mình rõ ràng càng
tốt hơn, mình có thể hoàn thành Thanh Tẩy quy mô càng cao hơn!
“Trật Tự, ra gặp ta!”
Tốt, nói không chừng, lần này thật có thể gặp ngươi một lần.
Không chỉ có Thanh Tẩy, còn có thần khải, thần mục … mình bây giờ so với lần
thứ nhất, hoàn thành hoàn toàn hơn, đạt được càng nhiều hơn.
Ông nội có thể sử dụng trình độ thực lực Thẩm phán quan đưa tay kích hoạt
cấm chú, đó là nội tình phong phú dường nào.
Bây giờ đến lượt mình, lần này, mình bắt đầu lại, mỗi một bước đều an tâm đến
nỗi làm cho con đường thấy tuyệt vọng.
"Bắt đầu!"
Eisen tiên sinh mở trận pháp dịch chuyển ra, trong nháy mắt khi trận pháp khởi
động, phía trên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, từ bên trong, phóng ra một
tia sáng màu đen, đây là sức mạnh của Ngai Vàng Trật Tự cảm ứng được sóng
năng lượng ở nơi này nên bắt đầu tiến hành can thiệp. Karen giơ tay lên, Xiềng
Xích Trật Tự màu vàng kim tràn ra ngoài, những ánh sáng kia lập tức bị xiềng
xích dẫn dắt, năng lượng Trật Tự hóa mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Karen,
xuyên thấu linh hồn anh