Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó hai nhà bọn họ đã lập nên một đội hàng hải, dựa theo hải đồ hướng dẫn

mà tra cứu, đi tìm bảo tàng mà tôi lưu lại."

"Nhưng thu hoạch quả thật rất lớn." Karen nói.

Ngoại trừ cái này viên hạt giống ánh sáng này, còn có ngón tay của Thần Ánh

Sáng.

"Tổn thất của bọn họ, khẳng định cũng rất lớn, mà tôi thậm chí còn hoài nghi

rằng, hai gia tộc ngày nay cùng nhau xuống dốc, rất có thể là bởi vì hành vi năm

đó của bọn họ, làm cho huyết mạch của hai gia tộc nhiễm sự nguyền rủa."

Gia tộc Ellen nghèo túng, là rõ ràng;

Còn gia tộc Gloria, nếu nói đúng thì trong mấy trăm năm nay cũng đang trên

chiều hướng suy tàn, năm đó mặc dù nữ hoàng phải ngủ với bá tước Recar để

đạt được sự ủng hộ của một đám hải tặc, nhưng hoàng thất lúc đó quả thật có

thể chi phối hai quyền tả hữu là chính trị và quân đội;

Nữ hoàng khi đó là nữ hoàng thật sự.

Nhưng hoàng thất bây giờ, thật ra chỉ còn lại tác dụng là linh vật, đối với chính

trị gia mà nói, sự tồn tại của nữ hoàng chỉ vẻn vẹn đại biểu cho sự gắn bó trên

pháp lý với đế quốc Wien mà thôi, nếu như nữ hoàng không có ở đây, không ít

nước phụ thuộc và thuộc địa của Wien sẽ bắt đầu nổi dậy đòi độc lập.

Đương nhiên, bây giờ nữ hoàng đã không còn rồi.

"Có thể cũng có một phần nguyên nhân là từ đây." Karen phụ họa nói.

Anh cũng hiểu được vị tổ tiên Recar này, nhìn dòng họ của mình như cách cha

mẹ nhìn con cái của mình, có bao nhiêu phụ huynh có thể vui vẻ bình thường

mà chấp nhận rằng con nhà mình chỉ là một kẻ bình thường đâu? Cho nên, kiểu

gì cũng sẽ vì thế mà tìm kiếm đủ loại lý do.

Còn có lý do gì có thể so sánh với việc con tôi bị nguyển rủa nên mới trở nên

ngu xuẩn đần độc như vậy sao? Đã rất khó chứng thực, cũng rất khó để giải

quyết.

Bá tước Recar lấy ra một tấm vải, Alfred lại lần nữa tiến lên, cầm tấm vải rách

kia về;

Tấm vải rách này, hẳn là xé ra từ trên quần áo của bá tước Recar, chất lượng cực

kỳ tốt, từ lúc bá tước Recar bị chôn đã lâu như vậy mà quần áo còn không bị hư

hỏng đã có thể nhìn ra.

"Đây là hải đồ mà tôi mới vẽ, ghi chú lại địa điểm kia, tôi tin tưởng thiếu gia có

thể cân nhắc chừng nào thì có thể đi đến nhìn xem."

"Được rồi."

"Cái chỗ kia, bởi vì tôi cũng không thật sự xuống dưới qua, cho nên tôi không

cách nào cho ngài quá nhiều ý kiến, bởi vì tôi lo lắng suy đoán của tôi ngược lại

sẽ đánh lừa ngài."

"Ngài quá lo lắng rồi." Karen cười nói.

"Cám ơn ngài đã tín nhiệm."

Ừ, bá tước Recar hiểu lầm ý Karen, anh không hứng thú gì đối với loại "Thám

hiểm" này, cho nên đa phần là tấm vải này sẽ phủ bụi dưới đáy hòm, cũng

không dùng đến.

"Thật ra thì, nếu như có thể mà nói, tôi thật hy vọng có thể tự mình ra khơi,

mang theo thiếu gia ngài đến đó nhìn một chút, chỗ sâu đó, rất có thể là nơi mà

Thần Ánh Sáng đã ngã xuống."

"Đáng tiếc." Karen thở dài nói.

"Không đáng tiếc." Bá tước Recar cười nói, "Bởi vì tôi vốn là đã chết hẳn rồi,

trên đời này lại có được bao nhiêu người có thể giống như tôi, chết lâu như vậy

còn có thể sống lại mà xem thử thế giới này đâu?"

"Ngài rất rộng rãi."

"Để thiếu gia ngài chê cười rồi."

"Còn có một việc, tôi cần phải nói rõ với thiếu gia ngày."

"Xin mời ngài nói."

"Eunice, thiên phú rất tốt."

"A, phải không?" Đây đối với Karen mà nói, đúng là một niềm vui, "Đây quả

thật là một tin tức tốt."

"Tôi đưa cho nó chút phúc của gia tộc, trong thời gian nửa năm này, có thể sẽ có

chút tham ngủ."

"Là vì tiêu hóa sức mạnh của huyết mạch sao?"

"Đúng vậy, thiếu gia ngài nói không sai, chỉ là tôi muốn nhắc nhở thiếu gia một

chút chính là, trong giai đoạn này, nếu như có thể làm cho nó mang thai, như

vậy huyết mạch trong cơ thể, có thể được đứa bé kế thừa lại phần lớn.

Cũng bởi vậy, khoảng thời gian nửa năm này, là thời kỳ thụ thai tốt nhất đấy."

Lúc này Pall ngồi trên bờ vai Karen không khỏi dùng vuốt mèo che khuất mặt

mèo của mình:

Không chịu được, quả thật toàn lời nhảm nhí.

"Cái này không vội, bởi vì chúng ta còn rất trẻ." Karen nói.

"Việc liên quan đến sự di truyền huyết mạch của mình, sao có thể không vội

được?" Bá tước Recar điên cuồng cứu vãn cho hành vi tiện tay của mình.

Nhất là câu Chúng ta còn rất trẻ" kia " của Karen, năm xưa lúc trẻ Recar cũng

thường hay dùng, là thuật ngữ quen dùng khi muốn kéo quần lên rồi vung bỏ

trách nhiệm.

"Không biết Pall... Pall có hay không giới thiệu ông nội của tôi cho ngài biết?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK