khỏi Wien, anh vẫn nên đi đi, đến nơi mà Thần Giáo chưa cai quản đến."
"Tôi không muốn đi, tôi cảm thấy tôi còn có cơ hội, Gendi à, hai ngày nữa, tôi
dẫn anh đến chỗ mà Thiers cất giữ tài sản, chúng ta chia đều, được chứ?"
"Nếu như chỉ vì những phiếu điểm kia, tôi cũng sẽ không chứa chấp anh ở đây."
"Tôi biết, tôi biết, anh là người tốt, Gendi, tôi vẫn luôn biết."
"Cho nên, hai ngày sau, anh hãy đi đi, mặc kệ anh có đưa tôi phiếu điểm hay
không, đây là tôi xem trên phương diện tình nghĩa trước đây, một chuyện cuối
cùng tôi có thể giúp được cho anh, tôi còn có việc phải đi trước."
Gendi đẩy cửa ra, đi xuống phía dưới nhà trọ, ngồi vào trong xe của mình, xe lái
ra khỏi cổng chung cư.
Gendi ngồi ở vị trí kế bên tài xế chủ động mở miệng nói: "Cuộc trò chuyện vừa
nãy..."
"Tôi đều đã nghe được, cậu quên cái thứ mà tôi đưa cho cậu mang theo trên
người rồi hay sao?"
Gendi lấy từ trong túi ra một cái vỏ sò màu xanh, đưa trả lại cho Neo đang lái
xe.
Neo lắc đầu, từ trong túi lại lấy hai cái vỏ sò ra, đặt ở trong tay Gendi: "Thiết bị
truyền tin này dùng rất tốt, cho cậu một bộ, chỉ là lúc bình thường phải biết bảo
dưỡng nó, như vậy thì tuổi thọ sử dụng sẽ lâu hơn một chút."
"Cảm ơn ngài, đội trưởng."
"Không cần cám ơn tôi, tôi hẳn phải là người nên cảm ơn, tôi biết lúc trước cậu
có giao tình với Luke, là tôi để cậu chủ động phản hồi lời nhờ vả của hắn, cậu
làm rất tốt, đây coi như là hành động do hai tiểu đội chúng ta cùng nhau tiến
hành triển khai, chờ đến khi biết được vị trí tài sản của Thiers và Zich từ trong
miệng của hắn, một phần tài sản chia đều cho hai đội chúng ta, còn hắn thì
chúng ta giết, coi như đã truy nã thành công rồi báo lên trên là được."
"Đúng, đội trưởng, nhưng việc mà tôi muốn hỏi, Luke có nói tới..."
"Cậu đang nghi ngờ về thân phận của Pavaro à?"
"Hắn nói với giọng điệu rất chắc chắn."
"Kẻ đang chết chìm trong lúc vô thức sẽ cố gắng nắm lấy mọi thứ xung quanh
có thể, cho dù chỉ là một cọng rơm, cho dù là... một cọng rơm trong suy nghĩ
của mình, ví dụ như vậy, trước đây cũng đã từng nghe qua chưa?"
"Có nghe qua, thế nhưng hắn..."
"Không có gì khác biệt, hắn đã không còn là Phán Quyết Quan, bây giờ hắn là
một tên tội phạm trốn truy nã."
"Đúng, ngài nói đúng, đội trưởng Neo."
"Chuyện kế tiếp, để tôi phụ trách, cậu cũng đừng nên làm những chuyện vô
nghĩa khác, nếu không rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho cậu đấy."
"Tôi đã biết, đội trưởng, tôi sẽ nghe lời dặn dò của ngài."
"Tốt, tôi nên xuống xe rồi, cậu lái xe trở về đi."
Neo dừng xe ở ven đường.
"Đội trưởng, nếu như không có ngài, tôi cũng không dám đáp lời Luke, cũng
không dám có thêm bất cứ tiếp xúc gì với anh ta."
"Cậu đang trách tôi đấy à?"
"Không phải, tất nhiên là không phải, mà là bởi vì tôi rõ ràng, đi theo đội trưởng
Neo, mặc kệ là làm nhiệm vụ gì, chắc chắn có canh để húp."
"Là được ăn thịt."
"Đúng vậy, đúng vậy, ăn thịt."
Cơ thể Neo biến thành một luồng khói đen, rời khỏi ghế lái.
Gendi hít sâu một hơi, nhích người sang ghế lái, nổ máy xe một lần nữa.
...
"Healy, đã chuẩn bị xong đồ đạc chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi thưa thiếu gia, ngài Alfred đã đem đồ vật ra xe rồi ạ."
"Được rồi."
Karen đi tới bãi đỗ xe trước Nhà tang lễ, mở ra cốp xe nhìn thoáng qua đống đồ
ăn chất đống ở trong, lại đóng cốp xe lại.
"Thiếu gia, có cần tôi cùng đi theo ngài không?"
"Không cần, lần trước là do tôi không ở nhà mới để cho anh đi, lần này tôi vẫn
nên tự đi một mình, xem như ra ngoài đi dạo giải khuây;
Với lại hôm nay là ngày đầu gia sư đến dạy, anh ở nhà lo tiếp đón, chú ý tính
cách của gia sư một chút, nếu như tính cách không tốt thì đổi đi."
"Được rồi, thiếu gia, xin ngài yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt mọi việc."
"Ừm, vậy tôi đi trước."
Karen lái xe đến nghĩa trang Thanh Đằng.
Lúc này đã là hoàng hôn, đã sắp đến lúc nghĩa trang đóng cửa.
Karen trực tiếp chạy xe vào trong, dừng dưới khoảng đất trống trước phòng của
nhân viên quản lý.
Trong miệng của Lão Saman đang ngậm một cái cái tẩu, hai tay chống nạnh
đứng trên bậc thang hét với Karen:
"Nếu không gọi điện thoại đến thì cậu cũng không biết tặng đồ đúng không!"
Karen xuống xe, vừa đi ra sau mở cốp xe vừa đáp lời không chút kiêng nể: "Ai
biết ông có thể ăn nhiều như vậy."
"Là do ta ăn nhiều sao, là do ta ăn nhiều hay sao!"
Lão Saman trực tiếp chạy xuống bậc thang, vọt tới trước người Karen... Giơ tay
lên làm bộ muốn đánh Karen.
Nhưng sau khi Karen xách ra gói thịt bò đã đóng gói xong vào tối hôm qua, ông
ta vẫn rất tự nhiên mà đưa tay cầm lấy.
"Là đồ tươi sao?" Lão Saman hỏi.
"Không biết, dù sao thì nhà tôi cũng vừa mới dùng để rán bít tết."
"Được rồi, ta tin tưởng cậu."
"Đứng yên, còn có thêm nữa."
Karen lại lấy ra một túi thịt viên và một túi đồ hộp, bỏ tất cả chồng vào trên tay
của Lão Saman.
"Không cầm được, không cầm được!"
"Vậy là không muốn lấy à."
"Không được!"
Lão Saman quay người, loạng chà loạng choạng mà đi vào trong căn phòng nhỏ
của mình, giống như là một con lật đật, Karen đang ôm thùng nước ngọt đằng
sau nhiều lúc tưởng rằng ông ta sắp ngã xấp xuống, kết quả ông ta vẫn gượng
lại được.
"A, không bỏ vào trong tủ lạnh được." Karen nói.
"Không có việc gì, bỏ vào được, bỏ vào được, ta bỏ ra ngoài mấy thứ đồ cất
trong tủ quá lâu là được."
Lão Saman ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu dọn dẹp lại cái tủ lạnh cũ.
Karen thì cầm lấy một chai nước ngọt, đi đến trước bàn đọc sách của Lão
Saman, lấy nắp chai tỳ xuống góc bàn vài cái, lần một lần hai lần ba, kết quả
làm cho cạnh bàn của Lão Saman rớt xuống một miếng còn cái nắp chai nước
ngọt vẫn còn y nguyên.
"A, trời ạ!"
Lão Saman để ý đến màn này, lập tức nhảy dựng lên: "Cậu cũng không biết
dùng cái mở nắp chai hay sao?"
"Ngại phiền phức."
Lão Saman đi tới, cầm lấy bình nước ngọt trong tay của Karen, dùng hàm răng
của mình bật nắp chai lên, phun xuống dưới đất.
"Đây."