linh kiện trở về, Ventura thì ôm theo hẳn một cái đầu.
Đóng gói mấy linh kiện này lại gần như cũng đã lấp đầy ba lô của Ventura,
Karen cảm thấy mang những vật này về, Lemar sẽ hạnh phúc đến mức phát
điên.
Cuối hành lang là một đoạn cầu tàu, hai bên cầu có một hàng tượng được sắp
xếp ở đó, cánh tay của các bức tượng đều giơ lên, làm động tác cầu nguyện.
Memphis và Mas đứng cùng một chỗ, dùng linh phấn để bố trí ra những bóng
người giả, để đám người giả đi qua cầu trước, điều khiển bọn họ dừng lại trên
những vị trí đặc biệt.
Đột nhiên, tất cả pho tượng bắt đầu chuyển động, chia nhau mà nhắm vào
những người giả ở trên cầu, từ trên người các bức tượng phóng ra các vòng
sáng, bao phủ ở trên những người giả, nhưng người giả cũng không có thực thể,
và trừ phi linh phấn hết tác dụng rồi biến mất nếu không bọn chúng cũng sẽ
không biến mất, mà nếu không loại bỏ được mục tiêu đầu thì những bức tượng
cũng sẽ không tấn công vào những mục tiêu khác, cho nên cả đội của Karen lại
rất nhẹ nhõm mà đi qua cầu.
Sau đó, lại có thêm mấy cái cơ quan, cũng đều rất dễ dàng mà vượt qua, đợi đến
khi mọi người cùng đi tới một khu đài cao mới ý thức được cuối cùng thì mọi
người đã đi tới khu vực trung tâm.
Phía trước không còn đường, dưới chân đám người là một khu vực sâu.
Khu vực trung tâm của tòa lâu đài cổ này lại còn có một vực thẳm càng sâu.
Tuy vậy, phía trên vực sâu, cũng chính là phía trước mặt đám người Mas, có
từng sợi tơ xuất hiện phía trước, từng chiếc quan tài tài bị treo ở phía trên những
sợi tơ kia.
Từ góc nhìn ngang qua lúc này của đám người Mas, từng chiếc quan tài vào lúc
này tựa như đang trôi lơ lửng trên vực sâu
Richard chép miệng, nói: "Chúng ta đã đến rồi sao?"
Karen nghe vậy, trêu chọc nói: "Nghe giọng điệu này của cậu, có vẻ như còn
chơi chưa đủ vui sao?"
Richard lắc đầu, cười nói: "Liền là cảm giác cùng chính mình tưởng tượng bên
trong có chút khác biệt."
Karen mở miệng nói: "Đó là bởi vì trước khi đến đây thì chúng ta đã chuẩn bị
rất kỹ càng, nếu như vậy mà còn gặp phải nguy hiểm, vậy hai ngày trước chúng
ta lại bận rộn làm gì?"
Alfred mở miệng hỏi thăm Karen: "Thiếu gia, tiếp theo chúng ta sẽ mở quan tài
sao?"
Bọn họ đến là để trộm mộ, mà vật có giá trị nhất trong lăng mộ, thường thường
được giấu ở bên trong quan tài.
"Đội trưởng, có phát hiện ở chỗ này!" Bart chỉ vào khe hở của một tảng đá,
"Phía dưới có một con búp bê”
"Lấy nó ra." Karen ra lệnh.
Bart dùng kiếm của mình lấy con rối ra, quần áo trên người con búp bê đã sớm
bị phá nát, những chất liệu của bản thân con búp bê này vẫn khá tốt, lúc con búp
bê bị kéo ra, nó vậy mà còn phát ra tiếng cười:
Tiếng cười rất nhanh đã tạm ngừng, tất nhiên là quá lâu cho nên nó cũng đã
hỏng, nhưng mà sau đó trong mồm nó phun ra một phong thư.
Bart rút phong bì thư ra, đưa cho Karen.
Karen nhìn lướt qua phong bì thư, phía trên là gửi đến "Nhà mạo hiểm vĩ đại,
tiểu thư Pall", phía dưới người gửi là "Piston, Congers ", chính là người cuối
cùng của gia tộc Congers kia.
Ông ta quả nhiên cuối cùng cũng đến nơi này.
Phía trên bức thư có dán giấy màu đỏ, mang theo mùi vị của năng lượng thuộc
tính hỏa, mà lại làm cho Karen cảm thấy rất quen thuộc, trực giác nói cho anh
biết, cái giấy dán này hẳn là do tự tay Pall chế tác, đương nhiên, cái này dùng để
gửi cho bạn bè, đảm bảo tính riêng tư của bức thư.
Cưỡng ép mở phong bì thư ra, sẽ dẫn đến bức thư bên trong bị đốt cháy.
Thật ra cũng có biện pháp để phá giải, chỉ bất quá cần phải phí chút thời gian,
Piston là một thành viên của gia tộc đã suy tàn, cũng không hiểu rõ phương
pháp và cách thức để mở nó ra, bất quá việc này cũng không ngăn được Karen,
đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa sau đó đụng vào trên tờ giấy dán, giấy dán
rất đã nhanh tan rã ra.
Karen mở thư ra, nội dung bức thư cực kỳ ngắn gọn xúc tích, câu nói đầu tiên
là:
"Tôi tin tưởng tiểu thư Pall một ngày nào đó sẽ đến tham quan nơi này, bởi vì
mạo hiểm vĩnh viễn là chủ đề của ngài."
Có lẽ vậy, nếu như Pall không có biến thành mèo, cô ta cũng sẽ không bỏ qua
nhà điểm mạo hiểm ở gần mình như vậy.
"Tiểu thư trên đường đi vào nơi này, chắc chắc cũng cực kỳ vất vả và mệt mỏi
phải không?"
Không, còn cảm thấy có chút buồn tẻ và đơn điệu.
"Nhưng tôi có một tin tức tốt và một cái tin tức xấu muốn nói cho tiểu thư ngài,
tôi sẽ nói trước tin tức tốt cho ngài đi, chúng ta đều sai, nơi này thật ra vốn
không phải lăng mộ của gia tộc Congers, nơi này ẩn giấu một bí mật càng lớn
hơn."
Đọc đến đây, Karen nhíu nhíu mày, được rồi, đối với nhà mạo hiểm mà nói, đây
đúng là một tin tức tốt, bởi vì điều này có nghĩa chuyến mao hiểm sẽ càng thêm
mới mẻ và kích thích.
Nhưng đối với mình bọn người những này trộm mộ mà nói, đây thật sự là một
cái tin tức xấu, Karen càng hi vọng có thể thuận lợi mà mang đi những thứ đáng
giá rời khỏi đây rồi đem ra chợ đen bán lấy phiếu điểm.
"Tin tức xấu là sự thần bí của nơi này vượt qua khả năng tính trước của tôi,
cũng như khi tôi bắt đầu viết bức thư này, phát hiện mực trong chiếc bút máy
này đã cạn sạch, người hầu của tôi đưa tới cho tôi một chiếc bút máy mới, thật
sự là một một người hầu tận tâm, tôi thật sự cảm thấy rất áy náy vì trước kia
không có tăng lương cho hắn đấy.
Sau đó tôi mới bỗng ý thức được một chuyện, a, không đúng, tôi vốn vào đây
một mình mà, ha ha..."
Nhìn đến đây, Karen lập tức kêu lên: "Alfred, kiểm kê nhân số!"
"Vâng, thiếu gia."
"1,2, 3,4, 5,6, 7,8, 9,10,11... 12?"
Có thêm một người!