Ta vốn là chuẩn bị cướp, bây giờ còn bớt việc.
"Được rồi, tiễn ta đi thôi.”
Karen mở cửa phòng làm việc ra, cùng đi song song với Ukunga xuống cầu
thang rồi ra phía ngoài
Karen nói: "Đến lúc đi thì có thể khiêm tốn một chút không?”
"Như vậy sao được, dù sao làm một người thầy thì cũng phải cho học sinh của
mình có thể diện chứ."
Trước người Ukunga xuất hiện một pháp thân to lớn vĩ ngạn toả ra ánh sáng
vàng kim, khí tức khiến nhịp tim người ta phải đập nhanh lại xuất hiện.
Còn tốt là thần quan Trật Tự trong trong kết giới lần này đã có sự chuẩn bị tâm
ly, chỉ là cùng nhau hành lễ.
Một ngày này, trên bầu trời Wien xuất hiện hai lần hào quang.
Karen thả lỏng hai tay phía sau, yên lặng nhìn xem vòng bảo hộ phía trên kết
giới từ từ khép kín lại sau khi Ukunga rời đi.
"Ukunga, đồ của nhà Inmerais ta là thứ mà ngươi muốn cướp thì có thể cướp đi
sao?"
• • • •
Ukunga về tới ngôi sao của mình trong Trật Tự Thần Điện, một giọng nói đầy
sự tang thương truyền ra từ phía trên:
"Động tĩnh của ngươi hôm nay có hơi lớn rồi đấy."
Ukunga lơ đễnh, đi vào đại điện của mình.
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi cũng không suy tính cho gia tộc của
mình một chút sao?"
Ukunga khoát tay áo, nói: "Đã sớm là người xa lạ, còn gia tộc gì nữa, a, bây giờ
ta kết hôn với người cùng họ thì cũng chẳng còn trong phạm trù giao phối cận
huyết nữa."
Hình chiếu của Tiên tri xuất hiện ở cửa đại điện, nói: "Bây giờ ta bắt đầu do dự,
nhiệm vụ kia, rốt cuộc có nên để cho ngươi đi hay không, nếu như ngươi lấy
được mảnh vỡ Thần cách trong tay hắn, Trật Tự Thần Điện, sẽ bị ngươi khiến
cho chướng khí mù mịt như thế nào."
Ukunga quay đầu lại, nhìn về phía Tiên tri, cười nói: "Vậy ngươi có thể tự mình
đi mà, ngươi có dám không?"
Sau khi châm chọc xong thì Ukunga nằm vào trong quan tài của mình, tiên tri
giáng lâm ở cửa đại điện cũng đã rời đi. Ukunga nằm trong quan tài đưa tay trái
ra, đầu ngón tay tay trái có một sợi tóc màu đen:
"Ta chỉ là cảm thấy tò mò về ngươi một chút mà thôi, sao ngươi lại còn tưởng là
thật, còn giúp ta kéo dài mạng sống lâu như vậy, lúc đầu ngươi và ta hai bên
tình nguyện vui vẻ thoải mái là được, sao ngươi lại khó chịu như vậy? Còn làm
cho ta còn cảm thấy có lỗi với ngươi, còn muốn thử xem có thể phục sinh ngươi
hay không, ai."
Nói xong,
Ukunga lại đưa tay phải ra, tay phải cầm lấy một nửa cái xương sọ, bên trong
xương sọ có khảm đường vân màu vàng kim, dù có vô số phong ấn áp chế nó,
nhưng vẫn có Thần tính lưu chuyển ra ngoài.
Mặt khác, trên xương sọ hết sức bóng loáng.
"Ngài Tà Thần à, nghiên cứu của ngươi năm xưa rốt cuộc đã thành công chưa?"
Vừa đặt câu hỏi cảm khái Ukunga còn vừa dùng mu bàn tay vuốt ve xương đầu,
xúc cảm trơn nhẵn rất dễ chịu.
Lúc này, bên trong hốc mắt trống rỗng của cái xương đầu lóe ra ánh sáng trí tuệ
thâm thuý, chỉ là cái trí tuệ này, trông thiếu mất một chút sự linh động.
Bên trong xương sọ có giọng nói truyền ra:
"Chúc mừng ngươi, Ukunga, ngươi tìm được người "Bạn cùng phòng" lúc trước
của ngươi, điều này có nghĩa rằng nghiên cứu của ta là có thể thành công."
"Keng!"
Ukunga dùng ngón tay bún lên xương sọ một chút, phát ra tiếng vang trong trẻo.
"Hắn là huyết mạch gia tộc. Alte "
"Ta tin tưởng, trên người hắn chắc chắn còn có những bí mật khác."
"Ta biết, nhưng thân phận bây giờ của hắn đặc thù, ta không thích hợp làm quá
nhiều chuyện, hiện tại toàn bộ Thần Điện, cũng không dám trêu chọc người
thừa kế của Tiranus tức giận."
"Chuyện này rất bình thường, xem như ở trong kỷ nguyên trước thì tất cả Thần
chi nhánh của Trật Tự cũng đều không dám trêu chọc Tiranus.”
"Chờ sau này đi, trước hết giải quyết xong vấn đề quan trọng nhất, ta phải có
đầy đủ thời gian thì mới có thể đi truy cầu Thời Gian."
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể thành công sao, Ukunga."
"Ta không biết, nhưng sau lưng ta là Trật Tự Thần Giáo, ta không có khả năng
thua."
"Vậy thì ta chúc ngươi thành công trước."
"Ta phát hiện mấy năm này, ngươi có chút không giống."
"Chỗ nào?”
"Ta chưa hề thả lỏng phong ấn của ngươi, nhưng trong lúc giao lưu thì ngươi
vẫn càng ngày càng tự nhiên."
"Có sao?"
"Có, rất rõ ràng."
"Ta rất vui mừng, xem như một mầm lửa sinh mệnh nhợt nhạt sinh ra từ trong
một thi thể, có thể được gọi là tự nhiên thì đây là một sự thành, cám ơn ngươi,
Ukunga."
"Bước chân trở về của Chư Thần càng ngày càng gần, bây giờ cách mỗi một
đoạn thời gian thì có thể nghe được động tĩnh từ hướng nào, Thần Giáo nào
xuất hiện thần dụ, ha ha, ta đang nghĩ, sự biến hoá này của ngươi có phải là bởi
vì bản thể của ngươi cũng sắp trở về …hoặc là đã trở về?"
"Nếu như bản thể của ta trở về, Ukunga, ngươi nên thấy vui mừng."
"Vì sao, Ranedal?"
"Bản thể của ta là một con chó dưới trướng Trật Tự vĩ đại."
"Ngươi không cần tự hạ thấp bản thân, ở trong kỷ nguyên trước, có thể làm chó
của chủ ta thì đã là một vinh quang to lớn."
"Không, Ukunga, ngươi hiểu sai."
"Cái gì?"
"Chỉ có chủ của con chó, mới có chìa khoá để tháo xích chó ra.
Nếu có một ngày, ngươi tìm được bản thể của ta, ta đề nghị ngươi đừng có chút
do dự nào, càng không cần phải bàng hoàng, tranh thủ thời gian mà quay đầu về
hướng mà bản thể của ta đang quỳ mà cùng quỳ xuống để cúng bái đi.
Bởi vì,
Bất kể vào lúc nào,
Mặc kệ ở chỗ nào,
Bản thể của ta luôn có thể tìm được vị trí thích hợp nhất để mình quỳ xuống."
Ukunga nghe vậy, ngồi dậy trong quan tài, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cái
xương đầu trong tay mình, lúc này trong đại điện xuất hiện một vùng sấm sét,
điều này có nghĩa là cảm xúc của người trong điện đang xao động…
"Ha ha ha…."
Ukunga bỗng nhiên phát ra tiếng cười, vùng sấm sét trong đại điển dần lắng lại.
"Ranedal, cho dù chủ ta muốn trở về, vì sao không dẫn theo những vị kia mà lại
muốn dẫn bản thể của ngươi chứ?
Mà lại, ngươi đừng quên, bản thể của ngươi là bị chủ của ta tự tay trấn áp!
Ý của ngươi là so với những vị kia thì chủ ta sẽ càng tín nhiệm bản thể của
ngươi sao, quả thực quá buồn cười, ngươi hơi quá coi trọng bản thân mình rồi
đấy."
Xương đầu trầm mặc một hồi,
Hỏi:
"Thế nhưng mà… ai có thể trung thành hơn một con chó đây?"