Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngài không cần phải nói như vậy, bởi vì những lời này không có tác dụng an ủi

ta."

"Được rồi, thật có lỗi."

Đường vân màu đen đang tiếp tục khuếch tán, nó không chỉ tiến vào cơ thể

Karen, còn thẩm thấu vào linh hồn anh.

Quá trình này cũng không tiếp tục thời gian quá lâu, cơ thể của Luther, gần như

dung hợp với Karen.

Lúc này, đầu của hắn ở phía trên Karen, giống như là Karen đang cõng hắn, mà

trên người hắn mặc lên một bộ áo mưa màu đen.

Karen nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía đứa bé trai kia, nói: "Bây giờ,

thu hồi ô nhiễm phía ngoài, để cho người của ta rời khỏi đây."

Trên mặt đứa bé trai lộ ra biểu cảm hoang đường, nó cảm thấy không thể tưởng

tượng nổi, dựa vào cái gì ngươi cảm thấy mình có thể ra lệnh cho ta?

Karen tiếp tục nói: "Ngươi biết, nếu như Luther tiếp tục ngồi ở chỗ này, hắn

vĩnh viễn cũng không thể đồng ý để ngươi đi ra, mà nếu như đổi thành ta ngồi ở

chỗ này thì không giống, nói không chừng những lời ta nói lúc trước, đều là

những lời nói trái với lương tâm, ít nhất thì ngươi vẫn có thêm một sự lựa

chọn."

Đứa bé trai cổ đỏ vẫn cười lạnh.

"Ngài Luther, phiền ngài dừng lại một chút."

Luther dừng lại.

Karen không tiếp tục nhìn về phía đứa bé trai cổ đỏ, mà là cực kỳ bình tĩnh nói:

"Thả người cho ta."

Ánh mắt của đứa bé trai trở nên âm trầm, nó giơ tay lên, gãi gãi.

Luther mở miệng nói: "Ô nhiễm phía ngoài đã được ngoại trừ, đám người này,

đã được dịch chuyển đi."

Karen quay đầu nhìn về phía Neo, nói: "Ngài Luther, giải trừ giam cầm cho hắn

đi."

"Được rồi."

Neo khôi phục tự do, hắn ta liếm môi một cái, không hề nói gì, hóa thành một

đám dơi rồi lấy tốc độ nhanh nhất bay ra phía ngoài.

Lại đợi một hồi, Luther mở miệng nói: "Hắn cũng đã đi ra."

"Đều đã đi ra rồi sao?"

"Không có, có người không nguyện ý ra ngoài, một người mang theo mặt nạ."

"Vậy cũng không cần."

"Được rồi, chúng ta có thể tiếp tục sao?"

"Có thể."

"Nói lời xin lỗi với ngươi một lần nữa, ngươi muốn chính thức nói lời tạm biệt

với quá khứ của mình, Karen."

Karen hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: "Ta thử nghĩ tìm cho mình một chút cảm

động vì sự vĩ đại của bản thân mình, nhưng ta thất bại, bởi vì ta phát hiện bây

giờ ta không làm được."

"Đây là chuyện rất bình thường, cảm động là sự đáp lại từ phía bên ngoài."

"Không, là vì ngài không thể hy vọng xa vời để một người đang đói đến mức

không chịu nổi làm bất cứ chuyện gì trước khi được ăn, đó cũng là việc dư

thừa."

"Ta cực kỳ thích cách ví von này."

"Đây không phải ví von."

"Gặp lại, Karen."

"Gặp lại, ngài Luther."

Đứa bé trai cổ đỏ từ từ đứng người lên, từ ánh mắt lóe lên vẻ chờ mong và trêu

tức.

Trong chốc lát tất cả màu đen đều chui vào trong cơ thể của Karen.

Karen chỉ cảm thấy tầm mắt của mình lập tức mở rộng, tất cả trong phòng thí

nghiệm, trong đường hầm, phía ngoài hang động, cũng bắt đầu điên cuồng tràn

vào ý thức của mình.

Thối rữa, sa đọa, đang hiện ra trên người anh.

Phòng tuyến trên cấu trúc cơ thể của Ranedal, lần thứ nhất hiện ra trạng thái sụp

đổ và tan ra, Xương Cốt Ám Nguyệt cũng bắt đầu tách ra.

Đi cùng sự sụp đổ của cơ thể, còn có linh hồn.

Đứng trước nguồn ô nhiễm Thần tính đậm đặc này, cơ thể và linh hồn, không, là

hình thái tồn tại của sinh mạng, đều đang được tái định nghĩa lại.

Ý thức của Karen đang bị lôi kéo và phóng đại vô hạn, nếu như nói, lúc trước

mình là một khối sô cô la, như vậy mình bây giờ vừa bị ném vào trong một nồi

nước sôi, đang nhanh chóng hòa tan.

"A…" Karen phát ra một tiếng hò hét, anh thậm chí không xác định được mình

có phát ra âm thanh hay không, chỉ có thể cảm giác được một gợn sóng vô cùng

nhợt nhạt.

Không có cảm giác đau đớn, bởi vì đau đớn vào lúc này đã biến thành một loại

phương thức biểu hiện mà Karen còn chưa quen thuộc.

Cơ thể, đang chính thức bắt đầu hòa tan, tróc ra từng phần;

Từ bên trong, chảy ra những hạt cát nhiều màu sắc khác nhau, bọn chúng khi

trước không thể nào hiện ra được, chỉ vào lúc này, dưới sự thẩm thấu của ô

nhiễm Thần tính mức độ cao, mới có thể thật sự hiện ra.



"Gâu!"

"Làm sao vậy, chó ngủ, đêm hôm khuya khoắt sủa bậy cái gì?"

Kevin không có để ý đến lời Pall, nó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn

lên mặt trăng, trên trời có chút không dám tin mà dùng móng vuốt bắt đầu cào

lên tấm thảm.

"Là Karen đã xảy ra chuyện rồi sao, chó ngu?"

Kevin vẫn không có đáp lại, mà là cuộn mình vào trong góc nhà, bắt đầu phát

run, bên trong mắt chó, toát ra sự kinh hoảng, sợ hãi, hồi ức và mong chờ.



Trên đại điện tế lễ của Đảo Ám Nguyệt, các cư dân đang tiến hành cầu nguyện.

Cái này, bỗng nhiên có người phát hiện được gì đó, phát ra tiếng hô, ngay sau

đó tiếng hô kinh ngạc bắt đầu truyền nhau, tất cả mọi người ngẩng đầu, vô cùng

bối rối mà hướng mắt nhìn lên trên bầu trời.

Vầng Ám Nguyệt phía trên… Vậy mà đã xuất hiện một vết nứt.

...

Bên trong không gian linh hồn, thủy triều màu đen tanh hôi đang điên cuồng

tràn vào.

Thiên Mị giống như là phát điên mà bắt đầu bay loạn, tránh né những thủy triều

tràn vào này, mà những thứ khác thì cấp tốc bị dòng thủy triều này phá tan bào

mòn.

Việc này đối với Thiên Mị mà nói, quả thực chính là ngày tận thế, nó thật không

ngờ tới, một đống "Đất" mà nó vừa nuốt đầy vào bụng kia, rất có thể là bữa tối

cuối cùng của nó.

Nó bắt đầu liều mạng bay lên trên, nó chỉ có thể tự tranh giành thời gian cho

mình, xem như có bị bao phủ, nó cũng muốn bị cuối cùng!

"Con chó ngu, con chó ngu?"

Pall nhảy tới trên người Kevin cào vào trên người nó, cô dám xác định, con chó

ngu chắc chắn đã cảm ứng được cái gì, mà còn liên quan đến Karen.

"Meo!!!"

Đột nhiên, Pall dừng động tác lại, nó có chút kinh ngạc mà nhìn vào bàn chân

mèo của mình: "Khế ước cộng sinh …biến mất rồi?"

Pall dùng móng vuốt ôm đầu mèo của mình:

"Rốt cuộc là thứ sức mạnh gì, vậy mà có thể giải trừ khế ước cộng sinh?"

"Rầm!"

Connor vốn đang ngủ ở trên giường lăn xuống đất, ngồi dậy, rất mờ mịt nhìn về

phía Pall,

Nói:

"Khế ước chủ tớ, biến mất."



Trang viên Ellen, phòng sách của tộc trưởng.

Từ sau khi gia tộc đi vào quỹ đạo một lần nữa, lão Anderson gần như mỗi ngày

đều sẽ đến phòng sách này, tâm sự với ảnh chân dung của tổ tiên, lúc trước ông

ta cũng ngại đến đây, bây giờ thì đây là khoảng thời gian vui vẻ của lão

Anderson.

"Mời các vị tổ tiên yên tâm, bây giờ thành viên trong gia tộc…."

"Ầm!"

Tranh chân dung của Thủy tổ Ellen ở phía sau bàn làm việc của tộc trưởng rơi

xuống đất.



Luân Hồi Cốc.

Ở trước Cánh Cổng Luân Hồi, những bộ xương trắng trong cuộc đại chiến với

Rylisa lần trước còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, mỗi một ngày đều có

rất nhiều người ở chỗ này làm việc, còn có yêu thú đang tiến hành đào bới và

vận chuyển.

Đột nhiên,

Cánh Cổng Luân Hồi run rẩy một chút.

Rất nhiều người, thần quan, yêu thú, sinh vật vong linh đều sửng sốt một chút,

bọn họ cảm thấy có lẽ là mình nghe lầm, lại có chút không dám xác định. • • •

Trật Tự Thần Điện.

Một Thần Điện phía trên một ngôi sao, nơi đó vốn đang cung phụng Lưỡi Hái

Chiến Tranh, bỗng nhiên điều chỉnh phương hướng một chút.

"Chuyện gì xảy ra, là ở nơi nào xảy ra chiến tranh nên đang mượn dùng sức

mạnh của Lưỡi hái Chiến Tranh sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK