Chủ giáo Dorford không khỏi hét lớn.
Nhưng Karen vốn cũng không rảnh rỗi để đáp lời, thậm chí cảm thấy Dorford
cực kỳ ồn ào, bởi vì chính mình chính đang khắc chế cảm xúc muốn ăn hắn, mà
hắn vốn là "Đồ ăn", vào lúc này còn ầm ĩ làm phiền đến như vậy!
"A a a!"
Karen phát ra tiếng gầm nhẹ, bắt đầu từ từ đứng lên.
Dis cùng với Nữ Thần Ám Nguyệt ở phía sau, vậy mà áp chế không nổi Karen,
đương nhiên, hiện tại muốn áp chế không phải bản thân Karen, bọn họ, tất cả
mọi thứ nơi này thật ra đều là một bộ phận linh hồn của Karen, thứ mà muốn áp
chế vào lúc này là cơn nghiện trong lòng.
Bọn họ cũng không có ý thức bản thân, là Karen để cho họ tiến hành trói buộc
mình.
Đáng tiếc, nơi này không phải ở trong nhà, bởi vì Karen từng để Alfred chế tạo
ra một cái quan tài, chờ đến lúc cơn nghiện phát tác, thì nằm vào trong rồi tiến
hành tự khóa kín mình lại, theo như yêu cầu của Pall, thì Alfred chuẩn bị hai cái
quan tài như vậy.
Nhưng mà bây giờ, cũng không có quan tài, mà miếng "Thịt" Dorford này, đã
bỏ vào trước mặt Karen.
"Ông!"
Một cánh cổng xuất hiện ở trước mặt Karen.
Ngay từ đầu Dorford tưởng rằng Thần Trật Tự, bởi vì phía trên cánh cửa này
tản ra khí tức Trật Tự nồng đậm, nhưng rất nhanh, ông ta đã ý thức được điều
không đúng, làm Chủ giáo đại khu nên ông ta vẫn có một chút kiến thức, đường
vân được điêu khắc phía trên cánh cổng này, không phải của Thần Trật Tự, mà
là... Cánh Cổng Luân Hồi!
Cánh Cổng Luân Hồi chia làm hai nửa, sau đó ngưng tụ lại một lần nữa ở hai
bên người Karen, từ một cánh cửa, biến thành một cặp gông xiềng, giam cầm
Karen lại.
"Đây là thứ gì, khí tức của biển, Hải Thần Giáo?"
Áo Giáp Hải Thần xuất hiện, hóa thành xiềng xích, khóa Karen lại.
Karen vốn muốn đứng người lên, lại bị ép xuống lần nữa, nhưng loại áp chế
này, cũng không thể tiếp tục thời gian quá dài.
"A..."
Nhưng cùng với vô số tiếng thở hổn hển phát ra, Karen lại đứng người lên một
lần nữa.
Một vệt ánh sáng sáng, chiếu về phía Karen, bóng dáng cao lớn của Thần Ánh
Sáng xuất hiện ở bên cạnh Karen, đưa tay, ấn xuống trên trán của anh, cơ thể
Karen lại ngồi xuống dưới một chút.
Chủ giáo Dorfort: "..."
Ở trong một góc nhỏ, Thiên Mị đang cuộn tròn co quắp lại như một cuộn nhang
muỗi, nó đang run lẩy bẩy, nó rất muốn nghe theo lời kêu gọi của Karen mà đến
áp chế anh, nhưng nó lại không dám đi, nó luôn cảm thấy nếu so sánh với mấy
vị đáng sợ kia, mình có vẻ cũng không có tư cách để xuất hiện ở đằng đó.
Sau đó, Thiên Mị quay đầu, nhìn về phía hình chiếu của Thủy tổ Ellen cũng
đang đứng ở trong góc.
Hô, dễ chịu rồi.
Có một cái cũng giống như mình, Thiên Mị cảm thấy được an ủi.
...
Trại tạm giam tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật đại khu thành phố York.
Dalis nằm trên mặt đất, trên người của hắn đã nổi lên lít nha lít nhít những phù
văn màu xám, một nhúm lông tơ cuối cùng ở trên đóa bồ công anh kia đang
tách rời ra.
Còn hắn đã cảm giác được bên trong người của mình có một nguồn sức mạnh,
đang được truyền vào.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, bởi vì nó không phải trực tiếp cho ngươi
sức mạnh, mà là cho ngươi một loại cảm giác đói bụng, khi nó tác dụng ở cơ thể
của ngươi, ngươi sẽ có thể nhận được càng nhiều sức mạnh hơn, giống như là
chính cơ thể và linh hồn của mình, vào lúc này đều đang đón lấy một sự thăng
hoa mới!
Rất nhanh, Dalis cười, bởi vì một nhúm lông tơ cuối cùng trên đóa bồ công anh
kia cũng đã nhẹ nhàng rời đi.
Sắp thành công rồi, mình chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp thành
công.
Nhà Naton suy tàn, nhưng nhà Naton mới, sẽ được tái thiết từ tay của mình.
Nhưng là, nụ cười của Dalis lại bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì nhúm lông tơ vừa
rời khỏi kia, vậy mà lại trở về bên trên đóa bồ công anh.
Đây là ý gì?
Sau đó, lông tơ lại rời đi.
Ngay sau đó, lông tơ lại trở về.
Lại bay đi,
Lại quay trở về;
Rời đi,
Quay trở về.
"A!!!"
Dalis nhịn không được mà phát ra tiếng gầm nhẹ vô cùng đau đớn, bởi vì hắn
cảm giác cơ thể của mình, đang chịu đựng cực hình, linh hồn ý thức vào lúc này
cũng có cảm giác bị xé rách vô cùng dữ dội.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, gia tộc đang ở giữa sự suy tàn và không suy
tàn? Làm sao có thể!
Chủ giáo Dorford là người mạnh nhất và có địa vị cao nhất hiện giờ của gia tộc
Naton, bản thân ông ta chiếm giữ một phần vận thế lớn nhất của gia tộc, cũng là
một phần vững chắc nhất, chỉ khi ông ta "Sụp đổ", nhà Naton mới tính là suy
tàn.
Theo lý thuyết, bây giờ đơn giản thì chỉ cần Dorford chết là được rồi, thậm chí
Dorford không chết, thân bại danh liệt, cũng xem như hoàn thành.
Nhưng bởi vì Karen xuất hiện, anh quyết định nuốt hay không nuốt, ảnh hưởng,
không chỉ mỗi linh hồn và thực lực của Dorford, tất cả mọi thứ chỉ cần dính đến
"Thần" đều mang theo sự thần bí khiến người ta khó có thể giải thích.
Nếu như Karen nuốt ông ta vào, thành quả của lời nguyền rủa này, sẽ bị Karen
tiếp thu.
Karen đang không ngừng đấu tranh giữa việc nuốt hay là không, cũng ảnh
hưởng trực tiếp đến kết quả cuối cùng của nguyền rủa, khiến cho người vốn dĩ
nhận được thành quả của lời nguyền rủa là Dalis, cũng rơi vào trong sự đau đớn
và giày vò.
"Ta không chịu nổi......"
...
"Ta không chịu nổi..."
Karen phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên người anh cháy lên ngọn lửa Trật Tự,
hình chiếu tín ngưỡng của Thần Trật Tự xuất hiện, gần như hiện ra hoàn toàn
trùng khớp lên trên người của Karen.
Dù gì thì Karen cũng đi trên con đường của Trật Tự, pháp tắc Trật Tự ở trong
linh hồn của anh chắc chắn là mạnh mẽ nhất, mà cơn nghiện đói khát này thì
hoàn toàn đến từ quy tắc Trật Tự.
Cả người Dorford đều choáng váng, hoàn toàn choáng váng.
Lúc này, ông ta thậm chí đã không có một chút tâm tư muốn trốn khỏi chỗ này
để đi báo tin, bởi vì ông ta tin tưởng cho dù bây giờ mình chạy đến cao ốc giáo
vụ mà hô to cũng sẽ không có người sẽ tin tưởng mình, sẽ chỉ cho rằng mình
đang ăn nói hoang đường, cho rằng mình đã điên rồi!
Bởi vì ông ta đang nhìn thấy:
Một vị Trưởng Lão Thần Điện, một vị Thần không biết tên, Cánh Cổng Luân
Hồi, Áo Giáp Hải Thần, a, đúng, còn có Ánh Sáng... Thần Ánh Sáng, bọn họ
vậy mà đang cùng nhau áp chế Thần Trật Tự!