Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đang có ý gì?"

Lão Saman trừng mắt nhìn Neo.

"Tôi chỉ không hi vọng ông tự phá hủy lễ tang mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ từ

trước, cho nên cố ý tới đây để nhắc nhở ông một câu."

"Anh cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời anh nói sao?"

"Ông cứ nói xem?"

"Sẽ, ta tất nhiên sẽ tin rồii." Lão Saman lui lại nửa bước, thu lại khí thế lúc nãy

trên người, biến trở lại thành ông lão quản lý nghĩa trang lúc trước, "Ta tin

tưởng lời của anh nói."

Sau đó, Lão Saman ngồi xuống ghế, chỉ chỉ với Alfred, nói: "Đến đây, chúng ta

tiếp tục diễn tấu, nhớ kỹ phải nhớ mở bài này trong đám tang của ta đấy."

"Ta sẽ quay lại màn diễn tấu của ngài rồi phát lại trong lễ tang."

"Phi, không cần, mặc dù lúc đó ta đã chết rồi nhưng ta vẫn cần thể diện!"

Neo đi ra khỏi phòng, Karen gật đầu với Alfred một cái, Alfred cũng cúi người

đáp lại Karen, lập tức, Karen đi theo Neo đi ra khỏi phòng.

Lão Saman hỏi Alfred: "Cậu có biết vì sao ta lại tin lời của hắn ta nói không?"

"Tôi không biết.."

"Bởi vì ta có thể cảm giác được, tay của hắn ta hình như đang ngứa, muốn tìm

người để đánh một trận."

"Tôi cảm thấy, hắn ta cũng chưa chắc đánh thắng được ông."

"Cậu nhìn xem, ngay cả cậu cũng nói hắn chưa chắc đánh thắng được ta."

"Đó là điều đương nhiên." Alfred lập tức phụ họa theo.

"Nhưng theo lý thuyết, chỉ một tên đội trưởng bình thường của một tiểu đội Đòn

Roi Kỷ Luật, làm sao có thể đánh thắng được ta?"

"Ách..."

"Nhưng các người, bao gồm cả chính ta, đều cảm thấy trong chuyện này có biến

số, đây chính là vấn đề lớn nhất."

"Sự cân nhắc của ngài cũng rất có lý."

"Ta là đang cần nhắc cho phu nhân Lake đấy, để tránh lúc cô ta vừa trang điểm

lại cho ta vừa mắng ta là một lão già trước khi chết mà con nghịch ngợm đến

thế, khiến cô ta có nhiều việc phải làm hơn."

"Vậy chúng ta tiếp tục diễn tấu chỉ đơn giản là vì âm nhạc và nghệ thuật à,

không ghi âm lại sao?"

Lão Saman khoát khoát tay, nói: "Trước hết nghỉ ngơi một chút đã."

"Được rồi, trước hết nghỉ ngơi một chút."

"Cậu nói lại mấy câu từ địa phương kia đi, để ta nhớ kỹ, để lúc nằm trong quan

tài có thể từ từ suy nghĩ và cảm nhận."

"Được rồi."

Alfred móc ra một bẩn bút ký màu vàng, nội dung trong này đều được sao chép

từ cuốn bút ký màu đen để ở nhà, ngay cả những chỗ xóa và sửa đều tương

đồng với nhau.

Lão Saman nhìn xem bộ dáng trang nghiêm như vậy của Alfred, không khỏi

cười nói:

"Ta thật sự không hiểu được sự tích cực này của cậu, truyền giáo cho một kẻ sắp

chết thì có ý nghĩa gì chứ, chẳng lẽ còn mong chờ ta leo ra khỏi quan tài để làm

tín đồ à?"

"Nếu như sự trung thành của ngài có thể khiến thần cảm động, có lẽ thần sẽ ban

vinh hạnh này cho ngài."

"Nhưng cả đời này của ta đã hiến tặng cho thần Pamirez, đã không muốn đổi lại

nữa."

"Cái này cũng không liên quan, chúng ta vẫn còn có kiếp sau."

"Cậu đang nói cái gì?"

"Phần dưới, để tôi giải thích cho ngài cái gì là hơi thở của mặt đất."

...

Lúc Karen đi ra, đã trông thấy đội trưởng đang ngồi trên vị trí lái của chiếc xe

hộ tống, Karen mở ra cửa xe bên cạnh ghế lại, ngồi lên, vị trí này bình thường

cũng sẽ không có người ngồi.

Neo quay đầu nhìn về phía Karen, nói: "Cậu có thể trở về nhà rồi."

"Vậy thì tại sao đội trưởng còn chờ ở đây."

"Bởi vì chìa khóa xe ở trên người của cậu, xe của giáo hội mà cậu còn lo rằng

nó bị trộm hay sao mà rút chìa khóa xe ra?"

Karen lấy chìa khóa ra, đưa cho đội trưởng, nhưng không muốn xuống xe.

"Thật sự không muốn xuống xe à?"

"Tôi thấy rất tò mò, bây giờ đội trưởng chuẩn bị đi đâu."

"Ta tính đến quán bar uống rượu, ta nhớ hình như cậu cũng không thích uống

rượu đâu nhỉ."

"Sau khi uống rượu thì không hợp để lái xe."

Đội trưởng từ chối cho ý kiến, khởi động xe, chạy ra khỏi nghĩa trang.

Sau khi đã chạy ra đường lớn, Karen mở miệng hỏi: "Đội trưởng, Lão Saman

rất mạnh?"

"Cậu cũng đã lấy quà của người ta, còn hỏi ta rằng ông ấy có ghê gớm hay

không à?"

"Tôi chỉ lấy một cái tủ lạnh cũ của ông ta mà thôi."

"Cho cậu thêm một cơ hội để nghĩ lại câu nói của mình đấy."

Đội trưởng đặt tay phải của mình lên vô lăng, đầu ngón tay giơ lên rồi lại gõ

xuống.

"Tôi chỉ lấy một cái Thánh Khí Không Gian của ông ấy mà thôi."

"Là một cái Thánh Khí Không Gian có thể tăng cấp."

"A, đúng."

"Xem ra ở bên cạnh cậu có người cũng biết nhìn hàng đấy." Neo cười nói, "Nếu

như có thể thăng cấp, thế thì có thể khiến giá trị của nó tăng lên gấp mười lần,

nếu như đem rao bán ở trên chợ đen thì."

Trong nhà cũng không có ai biết xem hàng, chỉ có mèo và chó biết xem hàng

mà thôi.

"Do ông ấy cảm thấy bản thân không còn nhiều thời gian nữa, cho nên mới đưa

những thứ này cho tôi để tôi đến nấu cơm tối mỗi ngày cho ông ấy."

"Ừm, trong vài thời điểm quan trọng, biết một vài kỹ thuật quả thật rất có ưu

thế."

"Đúng vậy, đội trưởng, nói cho cùng thì biết nhiều kỹ thuật, cũng sẽ không ảnh

hưởng gì đến cơ thể."

"Ha ha, nhưng sẽ khiến cậu dễ bị phân tâm."

"Ừm, đúng thế."

Karen cảm thấy trong lời này của đội trưởng còn có ý riêng khác, có thể thật sự

chỉ đang nói về khả năng nấu nướng của mình, cũng có thể là đang nói về thuật

pháp của mình, càng có thể là đang ám chỉ thân phận của mình, bởi vì có quá

nhiều thuộc tính liên quan đến chủ đề này ở trên người mình, dẫn đến việc

Karen cũng không biết ý của đội trưởng đang nói đến cái gì.

Lúc này, ở trên bầu trời trước mặt xuất hiện một bầy quạ đen bay qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK