"Thế nào, Minna?" Sarah hỏi.
"Ngon quá." Minna nói.
Karen cũng bưng lên uống một ngụm, sau đó theo phản xạ khống chế bản năng nhíu mày của mình, ly trà sữa này rất giống mùi sữa lúa mạch mà khi còn bé hắn từng uống, hơn nữa còn thêm đường, ngọt ngấy.
Karen uống thêm hai ngụm nữa,
Đặt cốc xuống và cười, "uống rất ngon."
"Ha ha ha, đúng thế."
Roth có vẻ rất vui vẻ, nâng ly lên và uống hết một chút của mình; khi hắn đặt ly xuống, môi hắn còn dính ít giọt màu trắng, hắn dùng lưỡi để liếʍ đi.
"Chú hút thuốc."
Karen đã lấy hộp thuốc lá của mình ra;
Kỳ thật hiện tại hắn nghiện thuốc lá không nhiều, mỗi ngày cũng chỉ có hai ba điếu, mặt khác chính là có đôi khi trách nhiệm công việc của hắn cùng với chú Mason, cũng chính là vì tình huống xã giao nên cần phải mang theo thuốc lá trên người.
Thuốc là Morff, 70 lucoin một gói, giá cao hơn một chút so với thuốc lá thơm ở kiếp trước của hắn.
Karen rút ra một cây đưa cho Roth, Roth dùng hai tay kẹp lấy.
Đang lúc Karen lấy ra bật lửa chuẩn bị giúp châm lửa, Roth nhìn thoáng qua mẹ mình đang ngồi đó.
Lão thái thái mỉm cười và nói: "Hút đi, bồi Karen tiên sinh."
Karen hiểu ý, chủ động nói: "Chúng ta ra ngoài phòng hút đi.”
"Được rồi."
Karen đi giúp Roth lấy nạng, nhưng Rotth giành trước một bước, tự mình cầm lấy, chống đỡ thân thể: "Ngài mời bên này.”
Hai người đi ra ngoài,
Roth lấy diêm ra khỏi túi, quẹt một cây, dùng tay trái ngăn lửa, tiến đến trước mặt Karen;
Cái này không thể đưa đẩy được, bởi vì ngọn lửa của diêm sẽ sớm tắt;
Karen chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, lấy ra một điếu thuốc cắn vào miệng tiến lại gần, sau khi giúp Karen châm lửa, Roth đem que diêm gần như muốn đốt đến ngón tay mình đưa đến trước mặt mình, châm thuốc lá của mình, sau đó lập tức vung tay vứt bỏ que diêm, trong miệng phát ra thanh âm "tê tê...".
"Karen tiên sinh, nhà các người kinh doanh phòng tang lễ sao?" Roth nói thêm, "Ta đã nghe Minna nói.”
"Đúng vậy, chú Roth." Karen từ trong túi lấy ra một tấm danh thϊếp, đưa cho Roth, "Còn phải làm phiền chú sau này giúp chúng ta giới thiệu việc làm ăn.”
"A, người ở chỗ này nếu mất, đều trực tiếp kéo đến phòng hỏa táng, làm sao có thể đi tổ chức tang lễ gì đó."
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi nhận lấy danh thϊếp, Roth vẫn đem danh thϊếp rất cẩn thận đặt ở trong túi ngực mình.
"Hiện tại việc làm ăn thuận lợi sao?" Roth hỏi.
Dường như bất kể bối cảnh nào, bất kể hoàn cảnh nào, thậm chí, bất kể thân phận địa vị cao thấp, khi hai người đàn ông châm một điếu thuốc cho nhau, đề tài bàn tán,
Không thể tách rời: Công việc gần đây thuận lợi sao (gần đây như thế nào?)
"Không phải rất bận rộn." Karen nói.
Dù sao khách hàng giao 10 vạn lucoin kia, đến bây giờ còn chưa có tin tức, người trong nhà gần đây lại không có khả năng tiếp công việc khác, liền rất nhàn rỗi.
"Ừm, ta cũng vậy."
Roth gật gật đầu, phụ họa nói.
Kỳ thật vào mùa hè, dép làm bằng vỏ xe cũng bán ra khá được, có nhóm người thích loại dép cực kỳ rẻ tiền này, nhưng bây giờ vào mùa đông, số người mua dép tự nhiên cũng ít đi.
"Sẽ tốt lên." Karen nói, "Làm ăn mà, sẽ luôn có mùa thấp điểm.”
Roth nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Karen tiên sinh nói điều này rất đúng, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Roth rất thích loại cảm giác nói chuyện phiếm này, cho dù vào mùa cao điểm, một đôi dép vỏ xe hắn làm ra cũng chỉ bán được 2 lucoin, mà hắn cũng biết rõ việc làm ăn của Karen, thu nhập một đơn hàng có thể tương đương với một năm bán dép lê của mình... Thậm chí còn không chỉ dừng lại ở đó.
Nhưng hắn thực sự thích bầu không khí khi đứng với Karen bàn về "mùa thấp điểm".
Nghe qua, tất cả chúng ta đều là những doanh nhân.
Karen hút được một nửa, theo bản năng muốn ném xuống đất, do dự một chút, vẫn tiếp tục kẹp trong tay.
Thẳng đến khi điếu thuốc của Roth cũng cháy tới đầu lọc, lại hít mạnh một ngụm, mới ném nó xuống đất, Karen cũng thuận thế ném theo.
Roth là một kẻ nghiện thuốc, chẹp chẹp miệng, đi sờ điếu thuốc của mình, nhưng vừa mới lấy ra cái hộp, liền chần chờ một chút, bất quá vẫn lấy ra, một gói "Sói Hoang" giá 2 lucoin.
Hắn rút ra một cây, đưa về phía Karen, Karen nhận lấy đồng thời lấy bật lửa ra giúp hắn châm thuốc, lúc này Roth mới nở nụ cười.
Hút thuốc của mình, tựa hồ thoáng cái cũng không còn sự câu nệ như lúc hút gói Morff.
Roth mở miệng nói: "Chân này của ta là vì trước kia làm việc trong nhà máy, bị tai nạn mà cắt đứt, lúc ấy nhà máy đã bồi thường một chút tiền, ngay cả tiền thuốc men cũng không đủ, chính là nhờ đến Sikson tiên sinh, Sikson tiên sinh, ngươi có biết không?”
"Có vẻ như ta đã nghe qua, có phải..." Karen nhớ lại tin tức trên báo, "Là ngài thị trưởng."
"Đúng, chính là thị trưởng tiên sinh, năm xưa hắn là nghị sĩ xuất thân từ khu đông chúng ta, là kiêu ngạo của đông khu chúng ta, là người của chúng ta." Roth liên tiếp đưa ra rất nhiều lời khen ngợi cho thị trưởng cũ, đặc biệt là "người của chính mình".