"Là một cái cửa hàng có thể mua được rất nhiều loại gia vị để nấu cá ở đó."
"Cánh cổng kia, thật ra ta ngược lại có thể hiểu được, dù gì thì trên báo cũng
từng đưa tin, Karen là người tham gia thí luyện do Thần Giáo lựa chọn, từng
tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi.
Nó có thể ghi lại dấu ấn của Cánh Cổng Luân Hồi vào trong lòng mình, đây là
bản lãnh của nó, cũng là kỳ ngộ của nó.
Nhưng loại kỳ ngộ này, không phải tùy ý đều có thể gặp được, nhất là ở lứa tuổi
của nó."
"Nhưng người với người, cũng không thể so sánh được, giống như là ngươi..."
"Giống như là ta và ai?"
"Giống như là khi ngươi nhìn lên mây trên trời, trông có vẻ thật cao và xa,
nhưng cánh chim đã sớm bay qua mây đến nỗi phát chán."
Rasma lắc đầu, kéo chủ đề về quỹ đạo chính:
"Loạt tấn công đầu tiên liên kết không đủ chặt chẽ, nếu như vừa rồi sau khi
thông qua ảo ảnh mà chuyển dời đi sức chú ý của đối phương rồi dành thời gian
ngưng tụ ra thuật pháp tranh thủ tiến hành tấn công mà nói, hiệu quả sẽ tốt hơn
nhiều, cái tên sát thủ kia cũng sẽ không kịp phòng ngự."
Pall lập tức phản bác: "Ngưng tụ thuật pháp trước thì sẽ sinh ra sóng năng
lượng, như vậy đối phương sẽ có thể cảnh giác được rằng đây là ảo ảnh, đến lúc
đó có lẽ chiêu này cũng sẽ chẳng có tác dụng gì."
Rasma cười mắng: "Tại sao lúc đám người già cả như chúng ta đánh nhau đều
là vén tay áo lên cứ thế mà đánh, bây giờ người trẻ tuổi đánh nhau mà cứ lề mà
lề mề đến như vậy."
"Thời đại thay đổi thưa ngài Đại tế tự tiền nhiệm à."
"Thay đổi?"
"Bây giờ là thời đại thuộc về người tuổi trẻ chúng ta meo!"
Rasma đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cái cằm của Pall, Pall lập tức nghiêng đầu đi:
"Ngươi làm gì thế?"
"Ta quả thật không biết nhiều về ngươi lắm, nhưng ta nhớ rằng lúc mình tuổi trẻ
khi gặp Dis, lúc ấy mấy tên trong nhà có bối cảnh lớn trò chuyện trong nhà bọn
họ nuôi con yêu thú nào mạnh mẽ hoặc quý hiếm, lúc ấy Dis nói, trong nhà hắn
chỉ có nuôi một con mèo."
"À, nhà Inmerais vẫn luôn có truyền thống nuôi mèo đấy, ta là con mèo đời thứ
25."
"Tuổi của ngươi, lớn hơn ta nhiều, cho nên, ngươi ở đây la lối cái gì về thời đại
của người trẻ tuổi thế."
Pall nâng bàn chân của mình lên, che trước ngực của mình, trả lời: "Tâm hồn
của ta vẫn còn tươi trẻ!"
"A."
Pall thì lại gần nói: "Thật đúng là ngoài ý muốn, Dis thế mà nhắc đến ta lúc ở
ngoài à."
Khóe miệng Rasma giật giật mấy lần, tựa như muốn hỏi cái gì nhưng nhịn lại
được mà không có hỏi.
Pall rất hiểu chuyện mà chủ động nói: "Lúc ở nhà, Dis cũng đã từng nhắc đến
ngươi đấy."
Rasma nuốt một ngụm nước bọt, không có tiếp lời.
Pall tiếp tục nói: "Thật ra, người như Dis lúc tuổi còn trẻ không bạn bè gì, cũng
là đến khi đã có tuổi rồi xảy ra những việc kia, mới trở nên bình thản. Nhưng
mà trước lúc đó, Dis lúc ở nhà đã từng nhắc đến Rasma ngươi rất nhiều lần
đấy."
Hô hấp của Rasma bắt đầu dồn dập, bút lông ngỗng cầm trong tay cũng bắt đầu
lắc lư.
"Dis nói ngươi cực kỳ phiền phức, mỗi lần thăng cấp lên được một cảnh giới thì
muốn tìm để đánh nhau, làm cho Dis muốn lười biếng cũng không được, cũng
phải cùng tăng cảnh giới lên với ngươi."
"Ha ha ha."
Rasma cười, trong câu nói này, mình rõ ràng là một người đuổi theo, mà lại là
đuổi theo một người cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp, tựa như mỗi
khi Dis tăng cảnh giới lên đều chỉ là vì đối phó với mình vậy.
Nhưng đến tuổi tác này, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Rasma nghe
được mấy câu này, không chỉ không cảm thấy mình bị khinh bỉ, ngược lại có
một sự cảm động rằng sự cố gắng lúc thanh xuân của mình được công nhận.
Pall thuận đó mà mở miệng nói: "Cho nên, bé Rasma à, Dis hẳn là xem ngươi
như một người bạn đấy."
"Ta mới không muốn làm bạn bè gì với hắn."
"Vậy trong lúc ngươi ngưng tụ ra mảnh Thần cách, ngươi sẽ giúp Thần Điện
đến trấn áp Dis một lần nữa sao?"
Nghe được câu này, Rasma lập tức trừng mắt nhìn về phía Pall, ánh mắt nghiêm
trọng.
"Dis để ngươi ở tại nơi này, giúp ngươi ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, ngươi
cũng phải rõ ràng, đây là thiện ý đối với ngươi;
Ngươi cũng bởi vậy, sau khi ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, có được năng lực
nội ứng ngoại hợp cùng với Thần Điện để loại trừ những thứ mà Dis bố trí ở nơi
này, cho nên, ngươi sẽ làm như vậy sao?"
Rasma nhàn nhạt trả lời nói:
"Vẫn còn sớm."
Pall nhẹ gật đầu, nói: "Đúng, còn sớm, nhưng ngươi thiếu nợ Dis."
Ánh mắt của Rasma dần dần chậm lại, chỉ chỉ vào cuộc chiến phía trước:
"Cho nên ta sẽ giúp hắn dạy dỗ cháu trai của hắn."
"Ngươi xác định ngươi có thể dạy dỗ giúp à?"
...
Trong một đợt tiến công mới, Karen không còn chỉ giới hạn ở việc phòng thủ,
bắt đầu chủ động tìm cơ hội để tiến hành tấn công, nhưng tấn công của anh
cũng vẫn đặt chân trên phương diện phòng thủ, mục đích là dùng tấn công để
giảm bớt áp lực phòng thủ của mình.
Valoti lần lượt phá vỡ phòng ngự của Karen, nhưng lại bị Karen cản trở ở phía
ngoài, khu vực hai bên chiến đấu dần dần chuyển sang phía dưới hẻm núi,
không còn là loại chiến đấu tiết tấu nhanh nhằm giải quyết cuộc chiến nhanh
chóng kia, mà là biến thành cuộc chiến đấu dây dưa tiêu hao lẫn nhau.
Lượng lớn thuật pháp được cả hai bên sử dụng, nhưng lại không cách nào thật
sự tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho đối phương, chỉ là đang đơn giản tiêu
hao nhau.
Thời gian dần trôi qua, Valoti ý thức được điều không thích hợp, chủ động rời
khỏi cuộc chiến.
Hắn vẫn cảm thấy mình có được tích lũy có thể kiêu ngạo người khác, cho dù
trạng thái bây giờ không tốt, nhưng về mặt tích lũy, hắn vẫn rất tự tin như cũ,
cho nên hắn vốn là muốn dùng loại phương thức này để làm cho đối phương
hao mòn, nhưng đối thủ mang đến cho hắn một loại cảm giác, đó là... Đối
phương cũng cực kỳ tự tin đối với sự tích lũy của mình!
Nếu tiếp tục tiêu hao như vậy, thật sự sẽ biến thành trò cá cược xem ai uống hết
thùng rượu của mình trước, đây không phải là điều mà Valoti muốn.
Karen thì thừa cơ hội này, hơi điều chỉnh sự mệt mỏi của các cơ bắp trên người
mình một chút, đồng thời trấn an năng lượng linh tính tích lũy quá mênh mông
trong cơ thể của mình.
Phòng ngự đã xong, cũng điều chỉnh ổn thỏa, tiếp đó, anh muốn chuẩn bị hoán
đổi phương thức tác chiến lấy tấn công làm chủ đạo.
Lúc này, Karen nghe được phía đối diện hô lên với mình: "Ta có một lời đề
nghị, ngươi giúp ta cầu xin vị kia, ta có thể giúp ngươi ám sát ba người."
Karen lắc đầu, nói: "Không cần nói nhiều lời, hôm nay chắc chắn ngươi sẽ
chết."