Dikno khoát tay cự tuyệt, nói: “Có hại cho sức khỏe.”
Alfred ngậm một điếu thuốc, cười nói: “Ngươi cũng đã chết lâu như vậy rồi, thế
mà còn đang dưỡng sinh, không đúng, đời trước của ngươi cũng sống không
được lâu.”
“Không khống chế được việc dùng não, bị nghiện.”
“Sẽ đến lúc cần ngươi dùng, không nên gấp gáp.”
Dikno nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, nói: “Xem ra mấu chốt của kết cục lần này vẫn ở
trên người của ông nội thiếu gia, ta rất chờ mong được xem người có thể ngưng
tụ ra ba cái mảnh vỡ Thần cách trong kỷ nguyên này có thể thể hiện ra sức
mạnh ra sao.”
“Ta vốn cho rằng những quan chỉ huy như ngươi rất ghét chủ nghĩa anh hùng cá
nhân.”
“Bất kể vào thời đại nào thì luôn có một vài trường hợp cá biệt, có thể trở thành
biểu tượng của thời đại, ta đúng là không thích chủ nghĩa anh hùng cá nhân,
nhưng lại không thể không nắm lỗ mũi thừa nhận sự tồn tại khách quan của bọn
họ.
Cũng như… ta từng muốn sống lâu hơn một chút, dự định mô phỏng thành
công được một lần cuối rồi thu tay lại.
Nhưng mà, vẫn không có thành công, ta không ngừng tăng thêm điều kiện,
thậm chí sắp xếp một vài Thần linh vào trong quân đoàn để trở thành vật hy
sinh.
Thế nhưng mà đến cuối cùng đều thất bại.
Ngài biết,
Nguyên nhân mà ta vẫn luôn thất bại là cái gì không?”
“Bởi vì hắn quá hùng mạnh.”
“Không, là bởi vì ta không muốn hắn thua.”
…
12 cột sáng đang tăng tốc độ mà đến gần, sắp hoàn thành kế hoạch nội ứng
ngoại hợp này.
Pall nhìn Rasma đang được bảo vệ dưới bia đá, yên lặng đưa gậy phép xuống
chỉ về phía hắn.
Cô muốn từ từ chơi, nhưng không phải muốn chờ đợi một cách ngu ngốc, đây
quả thực là sự khinh nhờn đối với dưa hấu do Darien trồng.
Pall mở miệng ngâm xướng:
“Ta mời ngươi, bước vào Thần Quốc của ta.”
Ngọn lửa chuyển từ trên bầu trời xuống dưới mặt đất, hiện ra ngay trước
Rasma, nhưng mà lúc cái hố muốn bao phủ bọn họ lại gặp phải sự kiềm chế.
Rasma mỉm cười nói: “Trừ phi ngươi muốn hủy diệt nơi này, nếu không ngươi
không thể nào phá vỡ bia đá Eskachin, nó là con dấu riêng của ngài Eskachin, là
mốc toạ độ rõ ràng nhất trên thế gian, sẽ không dung nhập vào trong bất cứ kết
giới nào.”
Đúng lúc này, Kevin nâng móng vuốt của mình lên, một luồng ánh sáng màu
lam choáng được phóng thích, bao phủ cả bia đá và bộ giáp đang bảo vệ Rasma.
Sau một khắc, Rasma trợn to mắt.
Hình chiếu bộ giáp do bia đá phóng thích ra thế mà co vào trở về trong bia đá,
mà bản thể của bia đá dựng trước mặt mình thì bắt đầu thu nhỏ.
Đây là cái thuật pháp gì, đây là năng lực thiên phú gì?
Ánh mắt của Rasma nhìn chằm chằm vào cái con yêu thú giống như hỗn hợp
của Tứ Bất Tượng kia: Nó rốt cuộc là thứ gì!
Cả người Rasma biến mất trong nháy mắt, muốn thoát ly phạm vi của cái hố
kia, nhưng Pall chỉ nhấc gậy phép lên, cái hố trực tiếp hút Rasma vào.
“Bé Rasma, ngươi dám dùng con phố này để uy hiếp ta, ta rất tức giận, thời gian
ta sống ở nơi này lâu hơn ngươi rất nhiều!” Lập tức trước người Pall cũng xuất
hiện một cái hố khác.
Kevin thả người nhảy lên, sau đó dừng lại giữa không trung. Kevin trừng mắt
nhìn, Pall giơ gậy phép, không nhúc nhích.
Có nhỏ gió nhẹ quét lên lông Kevin, để bộ lông càng thêm mềm mại và phiêu
dật, cũng thổi lên mái tóc Pall, đồng thời hơi điều chỉnh góc độ của mũ một
chút. Qua một hồi lâu, Pall vỗ vỗ đầu Kevin, lúc này Kevin mới hoàn thành
bước nhảy, tiến vào trong cái hố kia.
Đây là một thế giới mà mặt đất toàn là dung nham, tràn ngập khí tức của thuộc
tính Hoả vô cùng nồng nặc.
Sau khi Rasma xuất hiện ở đây, đang quan sát hoàn cảnh này thì đột nhiên Pall
cưỡi theo Kevin xuất hiện ở trên đầu của hắn, ngọn lửa cháy lên trên gậy phép,
hóa thành một thanh kiếm lửa mà chém về phía hắn.
Rasma bị đánh bay, chỗ cánh tay phải là một vết cháy khét.
Nhưng rất nhanh, đợt tấn công thứ hai đến, lại chém một kiếm xuống.
“Ầm!”
Rasma lại bị đánh bay một lần nữa, lần này là phần ngực bị một vết bỏng đáng
sợ.
Rasma chuẩn bị phản kích, dưới chân của hắn, ngưng tụ ra một tòa cung điện
Trật Tự, nhưng mà, cung điện vừa mới ngưng tụ ra thì đã bị dòng dung nham
phía dưới nuốt chửng hoà tan.
“Con mẹ nó cuối cùng đây là kết giới gì!”
Tạo nên một hoàn cảnh mà mình am hiểu nhất để tăng cường khả năng chiến
đấu của mình, đây vốn là một phương thức chiến đấu vô cùng bình thường, lần
trước Rasma còn từng dạy bảo cho Karen.
Nhưng Rasma chưa hề gặp phải và cũng chưa từng nghe nói đến loại kết giới có
thể nuốt chửng thuật pháp của mình, hạn chế tất cả năng lực, để cho mình chỉ có
thể biến một con cừu non bị nướng trên lửa.
Bởi vì trong kỷ nguyên này thì hắn là người thứ nhất được hưởng đãi ngộ như
vậy.
Pall đem lửa kiếm hướng về sau hất lên, múa ra một đạo kiếm hoa.
Cười nói:
“Ta đã nói với ngươi rồi, nơi này là Thần quốc của ta.”
…
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Pall cưỡi Kevin cùng biến mất với Rasma, nhưng gần như có thể nghe thấy
tiếng động trầm vang lên từ xung quanh, đây cũng là âm thanh Rasma đang bị
đánh.
Ở trên người của pháp thân đang phủ kín Cánh Cổng Trật Tự trên bầu trời kia
không ngừng xuất hiện ngọn lửa thiêu đốt.
Trong bức tranh của Alfred, xuất hiện hình tượng Pall và Kevin cùng nhảy lên
khi trước, nhưng so với kết cấu của cả bức tranh thì vẫn còn có chút đơn điệu
không đủ phong phú.
Dikno tò mò hỏi: “Tiếp theo ngươi phải vẽ thế nào? Cứ để trống một khoảng
lớn như vậy sao?”
Alfred nhún vai: “Không sao, có thể giữ lại, sau đó lại thêm bối cảnh.”
“Tranh vẽ trên tường còn có thể chế tác như thế này sau?”
“Sau khi trở thành tranh vẽ tường thì đúng là rất khó để sửa đổi, nhưng không
phải không thể sửa đổi khi nó còn đang là bản thảo.”
“Ngài nói rất có lý.”
Alfred lấy bức tranh này từ trên giá xuống, tỉ mỉ cuộn lại, nói: “Đây chính là
một sự kiện lớn, về sau muốn sẽ được viết vào Ánh Sáng Trật Tự.”
“Ừm?”
【 Tân Ánh Sáng Trật Tự: Cuộc chiến đầu tiên trong kỷ nguyên có sự tham gia
của Thần, là cuộc nội chiến của Trật Tự Thần Giáo. 】