la.
Nhưng vào lúc này, phía trên xuất hiện một cái lỗ đen, trong lỗ đen có một bàn
tay khổng lồ sắp nhô ra.
Đây là tay của Người Bảo Vệ đại khu Puyuse.
Nhưng mà cánh tay này còn không nhô ra hoàn toàn, mà sau khi chần chờ một
lúc thì lại thu về.
Bởi vì ở đằng sau có một người dắt theo một con chó đứng trên Cốt Long đang
bay tới.
Không có cố ý thông báo, nhưng vào một số thời điểm thì không thông báo
cũng là một loại thông báo: Nơi này không có chuyện của ngươi.
Lúc đàn dơi màu đen đang bay vẫn không quên phát ra tiếng kêu phách lối,
giống như là đang trút ra sự khó chịu khi bị cái bàn tay này kiềm chế.
Từng nhánh tiểu đội điều tra bị Neo bỏ xa, kinh nghiệm và năng lực của bọn
hắn vẫn không có cách nào so sánh với con chó săn già này.
Nhưng mà cuối cùng Neo vẫn bị ngăn cản.
Philomena đạp chân ở trên mặt nước, cứ lặng yên như vậy mà nhìn đàn dơi bay
về phía mình.
Đàn dơi hội tụ, Neo xuất hiện, hắn nhìn Philomena, cười nói:
“Ngươi tiến bộ thực sự rất nhanh, cũng rất đáng kinh ngạc.”
Philomena lắc đầu: “Ta không đuổi kịp ngươi, là cô ta.”
Pall thò đầu ra từ sau cổ Philomena, vung vung vuốt mèo với Neo, nói:
“Ha, Kẻ ham vui, đã lâu không gặp.”
Hôm nay Pall vốn là muốn ôn lại một chút vinh quang khi trước của tiểu đội
điều tra với Philomena, ai biết được lại đụng phải chuyện của Neo. Nhưng mà
dù sao cũng là người nằm chung giường, Pall rất rõ ràng thái độ đặc thù của
Karen đối với Neo.
Cô không cố ý chỉ huy điều động, nếu không thì bây giờ Neo cũng đã bị nhiều
tiểu đội điều tra bao vây.
Không phải vấn đề là có ngăn lại được hay không, mà là rốt cuộc Neo có muốn
ra tay giết chết thần quan là thuộc hạ của Karen hay không.
Neo chỉ chỉ Pall, nói: “Ngươi biến thành màu xám rồi.”
“Ha ha meo.” Pall lắc lắc cái đuôi, “Đó là bởi vì con mắt của ngươi xảy ra vấn
đề.”
“Nói cho đúng thì hẳn là do quan hệ giữa ta và thế giới này, tạm thời xuất hiện
vấn đề.”
“Karen ở ngay đằng sau, ngươi đợi cậu ta đến đây đi.”
“Nếu cậu ta muốn đuổi theo thì đã sớm có thể đuổi kịp, Karen biết rõ là ta sẽ
không đợi cậu ta.”
“Thế giới này đã không có cơ hội để thành Thần, loại hành vi này của ngươi đã
định sẵn là sẽ thất bại; cho nên, nếu như ngươi không muốn mình biến thành
một bãi ô nhiễm sền sệt như bột nhão, thì dừng lại đi, có lẽ bây giờ vẫn còn cơ
hội.”
“Ta rất thích cái kiểu chết đặc biệt này.”
“Thật là làm cho đầu mèo đau nhức, meo.”
Cơ thể Neo lóe lên, hóa thành một làn khói đen muốn rời đi.
Pall nhảy xuống bả vai Philomena, nói: “Ngăn hắn lại.”
Philomena hành động, cô cầm thanh Đao Ác Mộng trong tay mà bổ một nhát bổ
về phía đường Neo đi.
Lực của một nhát đao kia rất dữ dội, trước người Neo xuất hiện một khe rãnh,
nước biển bị chặt mà vẫn chậm chạp không tràn vào như cũ.
“Ngươi làm vậy sẽ để ta rất khó xử.” Neo nói.
Pall ở xa xa thì hô: “Ngươi mới làm cho chúng ta khó xử đấy.”
“Được thôi.”
Neo duỗi cái eo, mười móng tay lập tức dài ra, trực tiếp về phía Philomena.
“Ẩm! m! Ẩm! Ẩm!!!”
Phương thức chiến đấu của hai bên thật ra đều thiên về hướng linh hoạt và kỹ
xảo, nhưng lần này, lại giống như là hai chiến sĩ mà lao vào đánh nhau.
Từng cơn sóng lớn bởi vậy mà trào lên, không biết bao nhiêu tôm cá bơi ngang
qua gần đó phải chịu xui xẻo.
Pall chọn lựa hai con cá to, đặt ở trước người, chuẩn bị mang về để Karen
nướng cá cho mình ăn.
Nhưng càng đánh một hồi thì Philomena có chút không chịu nổi, bởi vì khí tức
trên người Neo càng ngày càng đặc thù, bởi vậy hiệu quả của ô nhiễm cũng dần
dần hiện ra.
Nhưng mà, cô gái nhà Filsher ngay thẳng chưa hề biết dừng tay, người thu tay
lại trước ngược lại là Neo.
“Phốc!”
Một chém của Philomena phá vỡ lồng ngực Neo, Neo không có phản kích,
ngược lại đưa tay bưng kín vết thương phòng ngừa máu tràn ra ngoài bắn về
phía Philomena, bản thân thì càng nhanh chóng lui về. Philomena còn muốn
đuổi theo, Pall hô: “Dừng lại! Ngươi đã thua rồi.”
Philomena ngừng lại, thu đao về.
Neo hất tóc một cái, sau đó cúi đầu nhìn xem vết thương trước ngực, máu tươi
không tràn ra, nhưng từ bên trong, lại nhô ra một bàn tay nhợt nhạt, cái bàn tay
này hướng ngửa lên trên, làm động tác nâng lên.
Tiếng nỉ non truyền ra từ trong ngực Neo, trên lòng bàn tay mới thò ra kia cũng
xuất hiện một ngọn đuốc.
“Tự do!!!”
Lửa của ngọn đuốc là màu đen, nếu như nhìn kỹ lời nói, nó không phải hình thái
của ngọn lửa, mà là một đám gián rết độc, sâu bọ có phù văn đặc thù trên người.
Philomena mở miệng nói: “Không giống như trong tưởng tượng, ta nghĩ tự do
là tinh khiết.”
“Tự do có rất nhiều loại, phải xem xem ngươi đang hiểu về loại nào.”
“Cho nên loại này ở trong kỷ nguyên trước, xem như là hình thức ban đầu của
Tà Thần sao?”
“Có phải Tà Thần hay không thì phải xem nó đi cùng với vị Chủ Thần nào,
meo.”
Neo cúi đầu cười hô:
“Mẹ nó! Sao lại là thứ buồn nôn đến như này.”
Pall nói bổ sung: “Đừng nóng vội, bây giờ còn chưa phải đến lúc buồn nôn
nhất, chờ đến khi ô nhiễm thần tính ngưng tụ đến đỉnh điểm thì sẽ lập tức trở
nên càng buồn nôn hơn.”
Giống như là lúc trước khi Luther thành Thần vậy, thành công trong khoảnh
khắc ngắn ngủi đến nỗi không thể ngắn hơn, sau đó nhanh chóng hóa thành một
nguồn ô nhiễm sền sệt.
Neo thử đưa tay bắt lấy cái tay nhô ra khỏi ngực mình kia, sau đó, hắn lập tức
ngẩng đầu lên, trừng trắng mắt:
Aaa…!
Hắn buông lỏng tay ra, trên da xuất hiện một loạt gân xanh, mặt nạ cũng theo đó
mà tróc ra, để lộ cái gương mặt bê bết máu kia.
“A, cái sức mạnh này, thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo vốn chẳng thể nào so
sánh, những cái loại thuốc tinh thần kia càng không cách nào so sánh, ha ha
ha!”
“Vù!”
Ngọn đuốc vào lúc này cũng mở rộng, dưới mặt biển xuất hiện một vầng sáng
màu xám to lớn, ngay sau đó, một pháp thân khổng lồ cũng bắt đầu tự ngưng tụ.
Rất nhanh, trên đại dương bao la xuất hiện bóng người của Rotini, hắn giơ cao
ngọn đuốc, chỗ mi tâm trống rỗng, cả người hắn… không, là toàn bộ tượng thần
mang đến cho người ta một loại khí chết quỷ dị méo mó đến cực điểm.
Neo mở miệng nói: “A, một sản phẩm thất bại.”