"Chưa kể Karen, cậu có phát hiện hay không, bây giờ con chó ngu khi ở trước
mặt cậu cũng không có khí thế để sủa quá to đâu."
"Có thể là do tuổi tác nó cao rồi."
Kevin: "..."
"Mà này, cậu không cảm thấy cậu đã quên mất chuyện gì sao, ví như cậu đã
từng đáp ứng một chuyện rồi nhưng hình như bây giờ vẫn còn chưa làm..."
Kevin nghe Pall nói như vậy, trong ánh mắt lập tức mang theo sự chờ mong, từ
từ ngẩng đầu lên.
Nhưng vừa nói đến đây, Pall lại ý thức được cái gì, lập tức hỏi:
"Không phải, bây giờ cậu không phải là đang ở trong trang viên Ellen mà xé tất
chân sao, ở đây làm gì?"
"Do chuyện công tác..."
Karen nói lại một lần về chuyện xảy ra tối nay cho Pall.
"A, vậy thì công việc vẫn quan trọng hơn." Pall ngay lập tức nhìn về hướng
Kevin an ủi: "Vậy chúng ta đợi thêm mấy ngày, sáng mai Karen nhà chúng ta
còn muốn đi bắt người, đêm nay giải phong ấn cho ngươi sẽ ảnh hưởng đến
trạng thái của cậu ấy, hiểu không?"
Kevin lập tức gật đầu, vui sướng lắc cái đuôi lên.
"Đúng rồi, Karen, đợi chút nữa cậu muốn giúp Pavaro viết di thư sao, có cần
nhà văn học đương đại nổi danh Pall. Ellen tới viết giúp cậu không?"
"Cô là đang muốn để cho tôi cầm một bức di thư che kín bởi dấu chân mèo mà
đưa lên làm chứng cứ sao?"
"Ta chỉ đang muốn chia sẻ một vài chuyện với cậu thôi."
"Được rồi, tạ ơn, có thể nhìn cô ngồi uống cà phê trong nhà thì tôi đã rất thả
lỏng rồi."
"Vì cái gì meo?"
"Bởi vì người một nhà đều bận rộn mà nói có đôi khi sẽ cảm thấy mất đi ý nghĩa
của sự bận rộn, sau khi bận rộn có thể trông thấy trong nhà có người đang
hưởng thụ, cô mới có thể cảm thấy sự bận rộn của mình là đáng giá."
"Cậu có phải thường xuyên nói mấy lời kiểu này cho Eunice nghe không thế?
Chắt chắt chắt chắt gái của ta chắc chắn không chịu nổi cái miệng này của cậu."
"Cốc."
Pall ôm đầu mình, rất bất mãn nói: "Vì cái gì lại đánh ta!"
"Cô tiếp tục uống cà phê đi, tôi đi viết di thư."
Karen đi vào trong phòng tắm để rửa mặt trước, sau đó đi vào phòng đọc sách
ngồi xuống sau bàn, lấy giấy bút, bắt đầu lên dàn ý viết di thư.
Sau khi ngồi một hồi, vẫn chậm chạp không tiến vào trạng thái, Karen đứng
người lên tìm lấy bút ký làm việc mà lúc trước ngài Pavaro ghi chép từ trên giá
sách, và phần ghi chép điều tra quý giá liên quan đến thuật pháp quan Zich.
Sau đó, Karen bắt đầu ôn lại những câu chữ này.
Trong lúc không để ý, đêm đã khuya.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Karen bỗng nhiên giật mình, cảm giác mồ hôi đang nhỏ xuống từ chóp mũi của
mình.
Phu nhân Lake ở ngoài cửa hỏi: "Ngài Karen, ngài có cần chuẩn bị bữa khuya
không?"
Karen thấp giọng: "Không cần."
Ngoài cửa không có âm thanh đáp lại, qua một hồi lâu, mới truyền đến tiếng
chân rời đi của phu nhân Lake.
Karen bưng ly nước đặt trên bàn lên, uống liên tục mấy ngụm, ngay lúc vừa
nãy, anh tựa như lại quay về trạng thái lúc vừa chuyển vào chung cư Ellen mà
gặp phải sự kiện này;
Không, nếu nói cho đúng thì, lúc này mình ngồi ở chỗ này, có thể thay thế bản
thân vào trong tâm cảnh của ngài Pavaro tốt hơn.
"Thì ra, ngài cũng biết sợ."
Karen nói một mình, sau đó cầm bút lên, bắt đầu chính thức viết di thư:
"Ta có tội, bởi vì ta bắt đầu sợ hãi, loại tâm tình này, khiến cho ta cảm thấy hoài
nghi rất nhiều về tín ngưỡng của mình, dẫn đến cảm giác xấu hổ, xấu hổ, cuối
cùng, làm đại não của ta chìm vào trong trạng thái chết lặng rất lâu khi ngồi vào
sau cái bàn đọc sách này.
Sau đó, trong đầu của ta xuất hiện một cảnh tưởng:
Hắn đứng ở trước mặt của ta, mặt mỉm cười, nói với ta rằng ông nội của hắn là
Chủ giáo.
Ta phẫn nộ.
Khi Thần Trật Tự vĩ đại ném con gái Ankara của mình vào trong miệng của
hung thú, chẳng lẽ chính là vì để những tín đồ như chúng ta không chút xấu hổ
nào mà mặt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo để nói ra những lời này sao?
..."
Lúc viết xong di thư, trời đã tờ mờ sáng.
Karen bỏ di thư vào một trong một bì thư, cầm lên, đi vào trong phòng ngủ
chính.
Lúc này Pall còn nằm ở trên giường mà ngủ say.
Karen đưa tay, nhẹ nhàng đẩy Pall, kết quả cô lại rất tự nhiên mà duỗi chân ra
ôm lấy tay của mình, sau đó đưa mặt nhích lại gần, dựa đầu gối lên.
"Thức nào."
Pall từ từ mở mắt ra, nhìn chung quanh, nói: "Ô meo, trời đã sáng rồi phải
không."
"Giúp tôi một chút." Karen đặt bức thư ở trước mặt Pall, "Điều khiển ngọn lửa,
giúp tôi đốt để nó cũ đi một chút, nhưng không cần quá cũ kỹ, phải thấy được rõ
ràng là được viết gần đây."
"Yêu cầu này của cậu thật cao rồi đấy." Pall dụi dụi con mắt ngồi xuống.
"Cũng không thể để bức thư này như vậy, mực còn chưa khô, tôi tin tưởng khả
năng khống chế ngọn lửa của cô."
"Gâu gâu."
Kevin cũng bị đánh thức mang theo cái đầu trọc của mình đến để phụ họa.
"Được rồi, giao cho ta."
Hai cái móng vuốt của Pall bắt đầu xoa nắn vào nhau, rất nhanh, một ngọn lửa
nhỏ xuất hiện, loạng chà loạng choạng mà bay múa vây quanh phong bì thư.
"Tốt, chắc là được rồi."
Karen nhìn bức thư một chút, lại lấy lá thư bên trong ra nhìn, hài lòng gật gật
đầu.
Pall vẫy vẫy hai bàn chân, cái ngọn lửa nhỏ đáng yêu kia bay bồng bềnh đến
trước mặt Karen:
"A, đại đội trưởng Karen, ngài có cần ta giúp ngài châm một điếu thuốc lá
không?"
Karen thổi ngọn lửa trước mặt một ngụm, ngọn lửa bị dập tắt.
"Được rồi, cô ngủ tiếp đi, tôi phải ra ngoài đây."
"Vậy để ta tiễn Karen của chúng ta một chút."
Pall nhảy xuống giường, cực kì quen thuộc mà bò lên trên bả vai của Karen rồi
ngồi xuống.
Karen đẩy cửa phòng ngủ ra, đi ra ngoài, ánh nắng sáng sớm vụng chiếu xuống,
lạc vào trên người, giống như đã loại bỏ cảm giác mỏi mệt sau một đêm không
ngủ trong nháy mắt.
Lúc Karen cất bước ra ngoài, Pall giơ móng vuốt của mình lên, giúp Karen
tuyên bố nói:
"Từ giờ khắc này, Đòn Roi Kỷ Luật của thành phố York, bước vào một thời đại
mới!"