Anh không tự giác ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, đồng thời khống chế hai
tay của mình để không đi làm động tác lau đi kia.
Lúc trước anh có thể ngăn cản Thần Trật Tự.
Bởi vì điều Thần Trật Tự muốn đó là người thừa kế đạt tiêu chuẩn như mình.
Không nên tưởng tượng rằng Thần thật sự hiền lành và có lòng yêu thương, cho
dù lúc hắn nghe được nguyên nhân khiến Dis không có cách nào cứu được con
của mình mà trầm mặc trong phút chốc, nhưng cũng chỉ trầm mặc một chút mà
thôi.
Hắn không có khả năng mà áy náy, càng không khả năng hối hận, nhìn vào kết
cục của những Thần chi nhánh kia thì có thể thấy rất rõ.
Cho nên, Karen chỉ cần đưa ra yêu cầu ngăn lại thì hắn sẽ dừng lại.
Chuyện riêng sao có thể vượt lên khỏi sự nghiệp to lớn của hắn?
Chỉ là Karen nguyện ý dùng sự biến mất của mình để đổi lấy “Cả nhà Karen”
hạnh phúc mỹ mãn.
Đối với mình mà nói thì tất cả đều chỉ như một giấc mơ, dù sao cũng đã có lời.
Nhưng mà Dis từ chối phần thưởng này.
Truyền thống của nhà Inmerais: Người nhà đứng thứ nhất.
Bởi vậy, một sự việc vốn vô cùng phức tạp, bây giờ lại trở nên vô cùng đơn giản
và rõ ràng, đó chính là:
“Sao có thể vì phục sinh người nhà mà hi sinh người nhà đây?”
Trên đời này có lẽ không có bao nhiêu người có thể hiểu được loại không khí
này của nhà Inmerais, bao gồm cả bản thân Karen, anh cũng không thể. Nếu đổi
vị trí mà suy nghĩ thì Karen cảm thấy nếu như mình đứng ở vị trí của Dis thì có
thể đối xử với “mình” giống như cách của Dis không?
Đáp án: Rất khó.
Nhưng nếu dựa theo kết quả để đẩy ngược quá trình thì việc này trở nên dễ
hiểu.
Dis, là một người quá mức kiên cường, hắn có thể tự tay giải thoát cho con của
mình, có thể đi chửi bới Thần linh mà mình đã từng thờ phụng… đương nhiên,
hắn lại càng có dũng khí để đi tiếp nhận hiện thực.
Hắn sẽ không suy sút tinh thần, càng sẽ không tự thương hại mình, hắn sẽ bi
thương và sẽ oán giận, nhưng hắn tiếp nhận sự thật rằng con mình đã mất, cũng
tiếp nhận việc cháu mình đã qua đời.
Trong cái đêm cử hành Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách kia, lão Hoven, Pall,
đều cho rằng Dis là muốn hồi sinh cháu của mình;
Có lẽ Dis cho rằng bản thân mình cũng như thế, hắn cũng muốn tự lừa gạt chính
mình.
Nhưng mà, có đôi khi quá kiên cường cũng là một sự bi ai.
Khi ánh mắt đầu tiên của hắn nhìn vào đứa cháu vừa sống lại của mình thì đã
không xem Karen như một vật thay thế, càng giống như một đứa bé mà hắn
nhận nuôi ở ngoài về.
Karen dùng phương thức ấm áp và tự nhiên để đối xử với người nhà, Karen ưu
tú, theo sau đó là rất nhiều sự phù hợp bất kể là trong tính cách hay vẫn là tín
ngưỡng … đều để Dis rất hài lòng đối với đứa bé mà mình nhận nuôi về này.
Karen thì hổ thẹn, anh cảm thấy mình có lỗi, bởi vì anh đã chiếm lấy cơ thể của
“Karen”.
Mặc dù bây giờ cơ thể này, trải qua sự cải tạo ban đầu của Ranedal, trải qua lúc
tái tạo dưới hang động ô nhiễm thì sớm đã không còn quan hệ với chủ nhân ban
đầu của nó;
Nhưng như cũ Karen vẫn cảm thấy, mình chiếm mất tình yêu thương trong lòng
của Dis đối với vị “Karen” kia.
Nhất là hai cái chuông gió treo dưới hai ngọn nến chập chờn trong phòng sách
kia, đôi vợ chồng đã từng cùng nằm trên bãi cỏ với mình trong giấc mơ …
Bọn họ càng xem mình như người nhà, cảm giác tội lỗi trong lòng của Karen
cũng càng nặng.
Ta cảm thấy ta nên tìm về hạnh phúc cho mọi người từ quá khứ;
Thế nhưng mà mọi người lại nói cho ta, trân trọng hiện tại đã là hạnh phúc.
Cuối cùng tất cả,
Vào thời khắc này,
Buông bỏ.
Karen hít sâu một hơi, không còn che giấu, thoải mái dùng ngón tay lau đi vệt
nước mắt ở khóe mi.
“Ngài vừa mới hỏi ta, ta có thích thế giới này hay không?”
“Đúng vậy, ngươi muốn thay đổi câu trả lời lúc trước sao?”
“Không, ta vẫn yêu thế giới này, nhưng yêu, cần một điểm để làm mốc.
Lúc trước ta chỉ đưa ra đáp án, nhưng lại không trả lời ngài vì sao, bây giờ ta có
thể nói cho ngài:
Bởi vì cái nhà này nên ta mới yêu thế giới này.”
Không có sự ấm áp đến từ người nhà sau khi tỉnh dậy, không có sự quan tâm
che chở đến từ nội tâm của chú thím cô và các em họ, không có sự khẳng định
và dẫn dắt từ Dis…
Đối với mình mà nói, từ khi bắt đầu thì đây chỉ là một thế giới vô cùng xa lạ,
chỉ sợ mình rất khó để thật sự yêu quý nó.
Dù gì sau khi tỉnh lại từ giấc mộng thì nào có ai sẽ khóc sướt mướt, lưu luyến
không rời đây?
Nếu như đổi sang một hoàn cảnh, một gia đình khác để tỉnh dậy, giống như nhà
của Muri, Philomena như thế thì có lẽ tất cả sẽ thay đổi.
Mình sẽ không nghĩ đến chuyện bảo vệ thế giới này,
Có lẽ,
Sẽ ngày ngày ngóng trông Chư Thần trở về, để cho thế giới này, trở nên càng
náo nhiệt và cũng càng “Đặc sắc”.
Dis nói: “Có vẻ ngươi đã trở nên kiên định hơn.”
Karen: “Bởi vì suy nghĩ càng rõ ràng hơn.”
Nói xong, Karen nhìn vào mắt Dis, mỉm cười nói:
“Có khả năng rằng quá khứ, hiện tại và tương lai cũng đã sớm được xác định,
việc ngài có can thiệp hay không thì vốn cũng chính là một bộ phận tất nhiên
trong sự vận chuyển của thời gian.”
“Ta đã từng nói, không nên đưa Thời Gian cấm kỵ trở thành một vấn đề triết
học.”
“Không phải triết học.” Karen giơ tay lên, từ từ nắm chặt, “Ta tán thành đáp án
của ngài.”
“Cho nên?”
“Cho nên, ngài dựa vào điều gì mà cảm thấy, ngài có thể thay đổi hiện ta mà ta
đang tồn tại?”
“Không thay đổi được sao?”
“Nắm đấm của chúng ta đều lớn như nhau.
Sức mạnh mà ngài có thể có được thì ta cũng có thể có được;
Độ cao mà ngài có thể đạt đến thì ta cũng có thể vươn đến;
Chuyện mà ngài có thể hoàn thành thì ta cũng có thể làm được;
Ngài ngồi ở đó ngăn chặn Chư Thần một kỷ nguyên;
Ta,
Cũng có thể.
Cho nên, ngài không thay đổi được ta, ngài nói bản thân có thể tiếp nhận cái giá
phải trả cho sự thay đổi này, nhưng cái giá phải trả của lần thay đổi này tương
đương với việc chính ngài tự sát.”