qua gò má của anh, cả hai bên lại kéo giãn khoảng cách với nhau một lần nữa.
Gần như cùng một lúc, dưới chân Karen xuất hiện một sợi xích màu đen, có
điều xiềng xích cũng không lao về phía Karen, mà là mượn nhờ bóng tối che
đây, lặng yên không một tiếng động mà kéo dài ra.
Đối phương đã dùng cách thức này để tiến hành chiến đấu, như vậy, trong lòng
Karen cũng có ý nghĩ của riêng mình.
Hai tay của Tarina đã máu me đầm đìa, giống như là vừa mới bị đặt ở trên bàn
ủi mà hơ qua vậy, nhưng trong mắt của Tarina, lại thoáng qua một chút cảm xúc
tiếc nuối.
Sau một khắc, hạt châu màu đỏ sẫm ở chỗ ngực của Tarina lại phóng ra ánh
sáng một lần nữa, bóng đen vốn đang bao phủ trên người cô ta bị thu vào trong,
lập tức, bóng dáng của một người phụ nữ xuất hiện, chồng lên trên người của
Tarina.
Cũng không biết là có phải là bởi vì Tarina phát hiện cái linh hồn của Raymond
giáo kia muốn lôi mình chết chung hay vẫn là cô ta cho rằng trong tình huống
không có vũ khí thực mà cận chiến với Karen quá thiệt thòi, cho nên muốn đổi
một cách chiến đấu khác.
Đôi mắt của Tarina từ màu trắng lại khôi phục về lúc đầu sau đó lại rất nhanh
biến trở lại màu trắng, mặc dù hai tay đã máu me đầm đìa nhưng vẫn đang
gượng ép thi triển trận pháp, dưới chân của cô ta xuất hiện một hào quang màu
xanh lá, gió từ bốn phía bắt đầu thổi lên, hai con sư tử màu xanh cũng xuất hiện
hai bên của Tarina, sau khi gào thét một tiếng thì cùng nhau lao về hướng của
Karen mà tấn công.
"Trật Tự – Tấm chắn bảo vệ!"
Một màn chắn màu đen to lớn xuất hiện trước người Karen, nhưng vụ va chạm
dữ dội trong dự đoán cũng không xảy ra, hai còn sư tử màu xanh vậy mà trực
tiếp xuyên thấu qua mà chắn mà tiếp tục nhào về phía Karen.
Là đòn tấn công linh hồn mà không phải vật lý.
Mắt phải của Karen có ánh sáng thuần khiết đang chuyển động, trầm giọng nói:
"Ánh Sáng – Áo choàng linh hồn!"
Năng lượng Ánh Sáng có tác dụng rất lớn đối với tất cả những thứ liên quan đến
linh hồn, một tấm áo choàng màu trắng được dệt từ lông vũ hiện ra trên người
của Karen, hai con sư tử đụng vào trên tấm áo choàng, lại không thể chui ra,
trên áo choàng bắt đầu hiện ra từng đợt gợn sóng màu xanh là, giống như con
mồi đã bị bắt vào trong bao bố, đang cố gắng chống cự lần cuối cùng.
"Trật Tự – Thanh tẩy!"
Năng lượng Thanh tẩy được phóng ra, trực tiếp bao trùm lên tấm áo choàng này,
lập tức, áo choàng và ánh sáng màu xanh được bao phủ bên trong cùng nhau
biến mất.
"Hô..."
Karen thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, Gray cùng Wind đã không phải là đối thủ
của anh, cái này khiến cho Karen vẫn luôn không rõ ràng thực lực thật sự của
mình đã đạt được đến trình độ nào, bởi vì thực lực của anh ta đã sớm không thể
dùng “Thẩm Phán Quan” để ước lượng nữa.
Đối thủ trước mặt này này, để anh tìm đến được cảm giác chiến đấu hăng say
vui vẻ.
Mặc dù anh cũng rõ ràng, đội trưởng đã lấy đi trang bị của cô ta khiến lúc vừa
bắt đầu cô ta đã ở trong thế yếu, cố kéo thấp chiến lực của cô ta xuống, cái này
nghe có vẻ giống như đang gian lận.
Nhưng Karen cũng không bởi vậy mà cảm thấy xấu hổ chút nào, bởi vì không
phải cô ta cũng gọi người ra đánh hộ sao?
Karen cảm thấy, chỉ bằng sự cứng nhắc và giáo điều mà cách chiến đấu lúc đầu
cô ta thể hiện ra, cho dù toàn bộ trang bị của cô ta vẫn còn ở trên người thì mình
vẫn có thể chắc chắn thắng được cô ta, thực lực mạnh và biết cách chiến đấu
luôn là hai việc khác nhau.
có điều, phương pháp phong ấn linh hồn của người đã chết, sau đó lúc chiến đấu
lại triệu hồi họ đi ra, thật sự làm người khác không thể tưởng tượng được,
nhưng Karen tin chắc rằng loại thuật pháp này tất nhiên sẽ để cho người sử
dung nó trả một cái giá không nhỏ, ví như... sức sống của mình.
Bởi vì bọn họ là vong hồn, nếu muốn để cho họ hiện thân ở trên thế gian này,
chắc chắn phải truyền sinh mệnh của mình cho bọn họ, nhưng Tarina là quý tộc
của giới Giáo hội dám sử dụng Tinh Thể Luân Hồi trị giá ba triệu Phiếu Trật Tự
để phá vòng vây chạy ra, bên trong hạt châu màu đỏ đậm trước ngực cô ta có lẽ
chứa không ít năng lượng sinh mệnh.
Quả nhiên, mặc kệ là ở trong thế giới nào, có gia thế hay quyền thế, luôn luôn
có thể chiếm được ưu thế trước tiên.
Tarina tiếp tục thi triển thuật pháp, một con mãng xà màu xanh xuất hiện trước
người cô ta, giờ phút này chỉ còn lại một vài bộ phận vẫn chưa ngưng tụ xong,
nhưng thân rắn đã bắt đầu đong đưa.
Karen xách kiếm theo, chủ động tiến lên, tốc độ của anh cũng không nhanh,
thoạt nhìn là đang lo lắng con mãng xà màu xanh này sẽ phát động tấn công vào
lúc nào.
Nhưng ở đằng sau của Tarina, một sợi xích màu đen đã vòng qua đang lấy tộc
độ cực nhanh mà đánh tơi cô ta.
Con mãng xà kia bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau lưng, tựa như đã cảm
ứng và phát hiện điều bất thường đến từ phía sau lưng, nhưng lập tức, nó lại
xoay đầu ngắm về phía Karen, phát ra một tiếng gầm hung hăng.
Không phát hiện sao?
Không,
Là phát hiện ra nhưng giả vờ không phát hiện.
Ý nghĩ của nó giống với vong hồn Raymond giáo lúc nãy, vong hồn của người
phụ nữ giỏi về sử dụng thuật pháp linh hồn này biểu lộ rõ ràng hơn, chỉ có điều
che giấu ý nghĩ của mình giỏi hơn,
Nhưng lần này, cô ta cũng không diễn.
Cô ta biết được trong tình huống lúc nãy con mãng xà này sẽ theo bản năng mà
quay đầu về đằng sau, nên đã kiềm chế lại nó, cô ta đang cố ý tạo thời cơ cho
Karen!
Vong hồn cùng ký kết khế ước Luân Hồi, vậy mà càng hy vọng Tarina chết hơn
cả đối thủ trước mặt.
Rốt cục,
Xiềng xích màu đen chạm đến chân của Tarina, trực tiếp chui vào thân thể của
cô ta.
"A a a!"
Tarina phát ra một tiếng hét thảm, hạt châu màu đỏ sẫm trước ngực của cô ta
cũng bắt đầu mất kiểm soát, ba bóng người màu sắc khác nhau cũng xuất hiện
bên cạnh Tarina, cũng nhau kêu thảm thiết, trong đó Karen đã thấy qua hai vong
hồn, còn có một vong hồn cuối, Tarina còn chưa sử dụng.
Điều này cho thấy Tarina đã ký kết khế ước Luân Hồi với ba vong hồn
Ngực của Karen cảm giác như bị nén lại, rất đau, nhưng anh dùng tay che trước
ngực mà cố gắng kiên trì, năng lượng linh tính trong cơ thể đang nhanh chóng
bị rút đi, cảm giác rất tương tự như khi dùng sợi xích này để thi triển thuật pháp
Thức Tỉnh.
Lúc này, sợi xiềng xích màu đen kia của Karen bắt đầu hiện ra màu trắng, phân
biệt mà quấn vào trên ba cái vong hồn kia
Hạt châu kia thì đã mất đi vẻ ngoài lộng lẫy của mình, hiển nhiên rằng trong lúc
này nó đã mất đi hoàn toàn sự điều khiển với ba vong hồn kia, bị sợi xích màu
trắng của Karen thay thế.
"Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy? Không, việc này không có khả
năng, việc này không có khả năng!"
Tarina hoảng sợ nhìn xem một màn này, sự chuyển biến này, càng làm cô ta khó
tiếp nhận hơn là sự uy hiếp của cái chết, bởi vì đây là tín ngưỡng từ lúc cô ta
sinh ra bị phá vỡ.
Khế ước Luân Hồi, vậy mà tự cắt đứt liên hệ khi chưa thông qua sự đồng ý của
chủ nhân là điều kiện tiên quyết, từ trước đến nay việc này chưa từng xảy ra,
điều này cũng mang ý nghĩa rằng nền tảng mà Luân Hồi Thần Giáo vẫn luôn tự
hào nhất đã xuất hiện một vết nứt!
Mà kẻ nắm giữ vết nứt này đang ở ngay trước mặt của cô.
Cô càng hi vọng người trước mặt mình sử dụng phương thức bình thường đánh
bại mình, sau đó giết chết mình, mà không phải giống như bây giờ, dùng xiềng
xích mà phá hủy sự kiêu ngạo và tín ngưỡng cả đời của cô ta.
Tarina không ngừng thở hổn hển,
Vào giờ khắc này,
Cô ta cảm thấy trước người thanh niên trước mặt này càng làm cho cô hoảng sợ
hơn cả người đang ông đeo mặt nạ bạc dưới tầng hầm kia.
"Ngươi đến cùng là ai, vì sao lại có thể..."
Karen nhìn xem Tarina,
Đáp lời:
"Sự tồn tại của Luân Hồi, phá hủy thứ vốn có giữa sự sống và cái chết đó là...
Trật Tự."