Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng lên tiếng, nếu không ta giết ngươi!"

Nữ thần quan bị kề đao lên cổ nhẹ gật đầu, trong tay của cô ta ôm một cái thùng

dược phẩm.

Philomena thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, buông lỏng tay ra, dời đao.

Nhưng vào lúc này, tên nữ thần quan này bỗng nhiên phát ra tiếng thét:

"Kẻ địch xâm nhập, kẻ địch xâm nhập!!!"

Cô ta lớn tiếng hô hào, hoàn toàn không thèm để ý đến tính mạng của mình,

nhưng càng hô, cô ta cũng dần dần cảm thấy không bình thường, không chỉ

trong hang động phía xa không có tiếng bước chân truyền đến, mà là bởi vì tên

sát thủ đột nhập vào này vẫn mặc kệ để mình hô lên.

Cô ta xoay người, nhìn về phía tên sát thủ này, là một cô gái, tuổi tác không

chênh lệch với mình nhiều, nhưng cánh tay phải kia nhìn có vẻ rất kinh khủng.

Philomena thở dài, cô ta vỗ tay phát ra tiếng.

Mộng tỉnh!

Nữ thần quan mở mắt ra, phát hiện cổ mình bị đao cắt đứt, miệng cũng bị che

lại.

Nhưng lần này, không có lời cảnh cáo, lưỡi đao cắt đứt cổ họng của cô ta, linh

hồn của cô ta cũng bị sức mạnh quỷ dị của lưỡi đao chém đứt.

Philomena mặc thần bào của đối phương lên người, giấu xác của nữ thần quan,

sau đó đi ra.

Cô không phải chủ động xâm nhập vào, lúc ở phía trên mặt đất, cô gần như bị

Pháo Ma Tinh của quân mình bắn chết.

Nếu như “người thầy” ở xa nơi thành phố York, cái bà lão tính tình nóng nảy

kia biết mình chết theo kiểu đó, có lẽ sẽ cười đến nỗi phun cơm trong miệng ra

ngoài.

Sau đó tặng thêm một câu: Vậy mới phù hợp với mấy phương thức chết vi diệu

của người nhà Filsher chứ.

Pháo Ma Tỉnh oanh tạc cũng không tạo ra sát thương gì, nhưng lại tạo ra vô số

hố sâu lít nhích, vì tránh né hết đợt oanh tạc này đến đợt oanh tạc khác,

Philomena nhảy vào trong một cái hố, tìm một khe nứt mà chui vào, ai nào nghĩ

đến, mình cứ thế mà tiến vào trong địa đạo của quân phòng thủ Đại Địa Thần

Giáo.

Bên trong khắp nơi đều là thần quan của Đại Địa Thần Giáo đang di chuyển để

tiếp ứng nhau, cô càng không ngừng phải tránh né, ẩn nấp, đợi đến khi chiến sự

kết thúc, cô không thể không thừa nhận một sự thật đó là mình đã lạc đường,

không trở về được.

Dù là cô gái nhà Filsher này có sự thiếu thốn vô cùng nghiêm trọng trên mặt

cảm xúc, bây giờ cũng vẫn đang bị lấp đầy bởi cảm giác áy náy và tự trách bản

thân.

Trên danh nghĩa là tiểu đội trưởng của đội trinh sát, mình đã thành công biến

việc mình còn sống thành một trò cười.

"A … ta thật ngu xuẩn…"

...

Lều của Quân đoàn trưởng ở nơi cao nhất trung tâm doanh trại, lúc Darien đi

tới, trông thấy Richard ngồi ở chỗ đó cầm kính viễn vọng trong tay.

Richard nhìn ra xa, là hướng cổng của doanh trại.

"Đang nhìn cha mẹ của ngươi sao?" Darien hỏi.

"A, ừm, đúng vậy." Richard lên tiếng.

Darien lấy ra thẻ bài thân phận, chỉ chỉ vào cái lều trước mặt.

Richard nhẹ gật đầu: "Đi vào đi, đoàn trưởng ở bên trong."

Chờ đến khi Darien quay trở ra, Richard lại giơ kính viễn vọng lên.

Chiến trường, là một nơi rất thần kỳ, nó có thể khiến người ta xem sự sinh ly tử

biệt vốn cực kỳ bi thương, trở nên bình thường như gió thổi trời mưa, mặt trời

mọc mặt trời lặn vậy, tất cả mọi người sẽ trở nên chết lặng, hoặc là ép buộc

mình trở nên chết lặng.

Nhưng tóm lại là có số ít người, tâm tình sẽ càng mẫn cảm hơn một chút. "Jerry,

ngươi nói xem sao cô ấy lại đần đến thế, lạc đường đến bây giờ đều không tìm

được đường trở về."

Karen ngồi ở trên ghế, nhìn Darien bước tới, anh còn chưa phái người đi tìm

đâu, chính bản thân hắn lại chủ động đến đây.

Việc này khiến trong lúc nhất thời Karen không biết nên mở miệng như thế nào,

mặc dù đối phương là "Kỵ sĩ Trật Tự" dưới trướng mình, tuyên thệ trung thành

với mình, thậm chí ngay cả sinh mạng hiện tại của đối phương cũng là do mình

ban cho, nhưng nếu muốn để bây giờ hắn lập tức hóa thân thành chó săn để đi

cắn xé Thần Giáo cũ của mình, vẫn còn có chút quá khó khăn.

Giống như là tương lai chắc chắn Karen sẽ bắt đầu tách rời rồi tiêu hoá Pamirez

Giáo, nhưng anh cũng sẽ không để Lão Saman đi làm việc này, có thể tránh thì

cố gắng tránh, có thể quan tâm đến cảm xúc của đối phương thì cố gắng mà

quan tâm.

Nhưng bây giờ điểm mấu chốt để phá vỡ thế cục này, thật sự rất cần đến năng

lực của Darien.

"Được rồi, Đoàn trưởng, ta có chuyện muốn tìm ngài để báo cáo."

"Ừm, nói đi."

"Ta nghĩ chắc hẳn Đoàn trưởng ngài cũng đã nhìn ra, hôm nay những sợi dây

leo khổng lồ xuất hiện trên chiến trường kia, là sản phẩm của Sinh Mệnh Thần

Giáo, gọi là Rễ Cây Đại Thụ, là một loại thuật pháp phòng ngự quần thể với quy

mô lớn."

"Đúng vậy, ta đã nhìn ra."

"Cho nên …" Darien mím môi, vẻ mặt có chút chần chờ.

Karen khẽ nhíu mày, chủ động hỏi: “Cho nên cái gì?"

"Ta có thể cảm ứng được gốc rễ của nó, cũng chính là vị trí người chủ trì trung

tâm của cái thuật pháp này, chỉ cần giải quyết nó, như vậy cái thuật pháp này sẽ

trực tiếp tê liệt."

Nói đến đây, Darien ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn cuồng nhiệt:

"Sau đó, chúng ta là có thể giết sạch đám dị giáo tàn ác kia, ha ha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK