đi tìm kiếm."
"Có thể điều động quy mô lớn hơn một chút, triệu tập thêm vài người ở đó,
ngươi cũng đã chào hỏi với Đòn Roi Kỷ Luật trong Không Gian Khai Thác cả
rồi."
Chủ lực của quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật vốn là thần quan của Đòn Roi Kỷ Luật
trong Không Gian Khai Thác, mặc dù không phải toàn bộ, nhưng cơ bản thì ai
cũng có người nhà hoặc bạn bè gọi Karen là "Quân đoàn trưởng", loại quan hệ
này, có đôi khi càng có tác dụng hơn mệnh lệnh hành chính.
Karen lộ vẻ mặt xấu hổ, thẳng thắn nói: "Món đồ này có lẽ có chút mẫn cảm, ta
sợ động tĩnh quá lớn, mình sẽ không nuốt xuống được."
"Không cần cẩn thận như vậy, xem như tìm được một món Thần khí, chỉ cần
ngươi có thể bảo đảm có thể phong ấn ngăn chặn nó, không đến mức để nó tạo
thành nguy hại ra ngoài, vậy thì nó cũng không phải là Thần khí, mà là Thánh
khí cấp cao."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
"Nếu là đã ngồi vào vị trí này, khẩu vị có thể lớn một chút, không cần sợ làm sai
chuyện, cũng không cần sợ người khác nói cái gì, chỉ có ta có thể ảnh hưởng
ngươi vị trí mà thôi, tay của những người khác vốn cũng không vươn đến được.
Chờ sau này ngươi ngồi lên vị trí này của ta thì cũng tương tự như thế, ngươi
chỉ cần chịu trách nhiệm trước Đại tế tựi, không cần quá quan tâm đến những
chuyện khác, càng quan tâm đến những phương diện khác thì càng cho thấy
ngươi không tín nhiệm Đại tế tự, mà tín nhiệm là từ hai phía, ngươi có hiểu ý
của ta không?"
"Thuộc hạ đã rõ."
"Còn nữa, ngươi đang tập trung làm chuyện kia, phải không?"
Mặc dù Verden không nói rõ là chuyện gì, nhưng Karen đã hiểu, bởi vì chuyện
mà Verden nhắc đến trước đó, chẳng khác gì là tất cả sự vụ trọng điểm mà gần
đây mình sắp xếp cho Alfred đi phụ trách.
Những chuyện này, không chuyện nào có thể tránh khỏi ánh mắt của Verden,
nhưng cũng không phải bởi vì Verden đang đề phòng mình, nếu như vậy, hắn
vốn không cần thiết phải nói ra ở ngay trước mặt mình.
Cũng như Buken nói, Verden đối xử với mình … có chút quá tốt rồi.
Hắn thật giống như một người thầy, đang cầm tay chỉ dạy mình.
"Thuộc hạ không muốn để cho sự việc kia phát sinh lần nữa, nhất là vào thời
điểm nhạy cảm như bây giờ."
Verden trầm ngâm một chút, sự kiện kia là do một hệ thống khác thúc đẩy, mặc
dù tạo ra một lần phiền phức, nhưng tất nhiên bọn hắn không muốn từ bỏ.
Nhưng mà hành vi của các hệ thống trong Giáo Đình đều phải nghe theo Đại tế
tự, cho dù hai cái hệ thống xung đột mâu thuẫn, người phán xử sau cùng vẫn là
Đại tế tự. Nếu "Tiểu Norton" đã không muốn các ngươi tiếp tục cái thí nghiệm
này, vậy thì thái độ của Đại tế tự, cũng chính là kết quả phán quyết tương lai đã
rất rõ ràng rồi.
"Vậy thì xử lý theo ý nghĩ của ngươi đi." Verden lại nói thêm một câu: "Có việc
gì ta chịu trách nhiệm."
"Vâng, Người Cầm Roi."
Đêm khuya, Karen ngồi xe ngựa, rời khỏi trang viên Tâm Hải, chờ đến lúc sử
dụng trận pháp dịch chuyển để trở về thành phố York thì đã vừa đúng giữa trưa.
Alfred đã sớm lại chiếc xe Pens second-hand kia đến chờ sẵn ở ngoài đại sảnh
trận pháp dịch chuyển, Karen để Philomena và Ventura dẫn theo Healy về trước,
còn mình thì cùng với Connor ngồi lên xe.
"Thiếu gia, bên phía Nhà Tang Lễ đã chuẩn bị xong khách hàng."
Nhân khẩu của thành phố York rất đông, mỗi ngày đều sẽ có người chết, mà
Nhà Tang Lễ kia sau khi được Karen mua lại, sẽ vẫn luôn có khách, có thể để
khách hàng chờ bao lâu thì cố giữ bấy lâu, bảo đảm bất cứ lúc nào khi Karen
cần thì đều sẽ có một vị khách đang"Chờ đợi".
Người nhà của khách hàng đối với chuyện này cũng là đồng ý, bởi vì Nhà Tang
Lễ này không chỉ cung cấp phục vụ tang lễ tốt mà hơn nữa còn miễn phí.
Đây là phương pháp mới mà Karen tìm được từ lần trước khi cơn nghiện đói nổi
điên, lần này đến trang viên Tâm Hải, cơn nghiện đói lại ăn một bữa, cũng nên
phòng hờ.
Trên đường, Karen kể lại chuyện xảy ra trong trang viên cho Alfred nghe một
lần, tiếp xuống, hắn sẽ phụ trách đối những người khác tiến hành truyền đạt, lấy
đồng bộ tin tức.
Connor không đọc sách nữa, mà là ngồi ở đó, trông có vẻ hơi say xe.
Alfred thì có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, nếu như Người Cầm Roi tiền nhiệm
có thể nằm vào quan tài thì tốt."
Karen nói: "Thân phận của hắn quá nhạy cảm."
Alfred: "Có thể giống như Morindi, trước hết cứ để đấy, đến thời điểm quan
trọng mới thức tỉnh bà ta."
Karen mở bàn tay ra, một nguồn năng lượng linh tính vô cùng nồng đậm được
ngưng tụ ra, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy rằng phần bên trong được bao phủ bởi
nhiều lớp mỏng hơn ở bên ngoài.
"Thiếu gia, đây là..."
"Ta còn chưa hấp thu sức mạnh linh tính của Buken, trước hết phong ấn nó ở
trong cơ thể mình."
Đối mặt với một nguồn năng lượng linh tính lớn như thế, những người khác sẽ
cân nhắc vấn đề nó có thể khiến cơ thể của mình nổ tung hay không, cũng chỉ
có nội tình thâm hậu như Karen mới có thể không cần hấp thu mà phong ấn giữ
nó lại.
Alfred thở dài: "Nếu như thi thể vẫn còn thì tốt..."
Connor mở miệng nói: "Dừng xe, ta sắp nôn rồi!!!"
Alfred dừng xe lại, mở cửa xe giúp Connor, sau đó lập tức bố trí lên một trận
pháp ngăn cách khí tức ở một chỗ vắng vẻ bên đường.
Connor xoay người, bắt đầu nôn.
Karen cũng xuống xe đi đến phía sau Connor, vừa dùng tay nhẹ vỗ lưng vừa
nói:
"Lần này, thật là vất vả Connor nhà ta."
"Ồ, ta cũng không ngốc, nhai lại, không nên vội vã, từ từ tiêu hóa, ý của ngươi
chính là để cho ta giữ hắn lại.
"Ừm, không thể để cho bọn người Auggie nghe được."
"Auggie quá ngu ngốc."
"Cô ta không ngu ngốc, thật sự không ngu ngốc."
"Ừm?"
"Là do Connor nhà ta quá thông minh."
"Đau quá…!"
Hình chiếu của một con Cự Long ngưng tựu ở phía trên của Connor, sau khi dần
dần thực chất hoá thì miệng rồng mở ra, bởi vì không có hoàn toàn hóa rồng,
cho nên bên trong đen sì, nhưng cùng với tiếng nôn sau cùng:
"Xoạch!"
Thi thể của Buken vẫn còn nguyên vẹn trượt ra từ trong miệng rồng, phía trên di
thể còn có một cái xúc tu bạch tuộc vòng quanh.
Karen nhìn xem xúc tu, phát hiện bên trong lại còn giữ lại một phần sóng ý
thức.
Một vài loại yêu thú cường đại là có thể sinh sôi vô tính, lấy thể xác và linh hồn
của mình làm chất dinh dưỡng, dùng sinh mệnh của mình làm môi giới, trả một
cái giá lớn để nuôi dưỡng ra đời sau.
Con chó ba đầu ở trên Hoả Đảo kia là nhờ dùng loại phương thức này mà duy
trì sự tồn tại của mình trong phong ấn vô số năm tháng.
Alfred bước đến trước chỉ vào xúc tu bạch tuộc, hỏi: "Đây là…"
Connor có chút ngượng ngùng cười cười,
Nói:
"À, ta cũng giữ lại một chút."