bị một ít nguyên liệu, ta nấu một chút mì rưới dầu cho mọi người trong tòa nhà
tổng bộ đi, những ngày này mọi người cũng đều vất vả, muốn chiêu đãi mọi
người một chút."
"Thiếu gia, như vậy thì ngài sẽ mệt mỏi lắm, hay là chúng ta nấu lẩu thôi?"
"Muốn nấu nồi lẩu chả nhẽ chỉ cần nguyên liệu là được rồi sao, những cái đồ
nhúng lẩu kia mới thực sự phải tốn công chuẩn bị, vẫn nên nấu mì đi."
"Tôi đã hiểu thua thiếu gia."
Wilker muốn đi lên hỏi vài lời, nhưng lại phát hiện không nói được, cậu ta rất
muốn hỏi: Thần khí thật sự ổn sao?
Nhưng lại lo lắng rằng mình hỏi như vậy, sẽ tỏ ra mình có vẻ không được hòa
đồng.
Nhưng mà trước mắt đến xem, tất cả mọi chuyện có vẻ cũng ở trong kế hoạch
của đội trưởng, Wilker không khỏi cảm thấy có chút may mắn, còn may là mình
không tự cho là thông minh mà đi nhắc nhở.
Cái lão già Tahisen, ngược lại thật sự biết nhìn người.
Những người đồng lứa ta từng gặp trong đời, ngoại trừ loại "Quái vật" như
Marvalho kia, ta còn thực sự chưa phục ai, ngược lại là vị này... Làm! Làm sao
trong lòng vậy mà xuất hiện một chút cảm xúc bội phục?
Cậu ta cực kỳ không thích loại tâm tình này, bởi vì cậu ta cảm thấy mình là một
thiên tài, một thiên tài phải ngẩng cao cái cổ kiêu ngạo của mình!
Sau khi Karen và Alfred nói dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Chủ giáo Bern đang
ngồi ở đối diện, về phần Vicole đang đứng trong lồng sắt giữa hai người với vẻ
mặt thấp thỏm lo âu, thì bị hai người bọn họ cùng ăn ý mà không thèm quan
tâm.
Chủ giáo Bern giơ ly nước lên, kính Karen một cái.
Karen cười cười, nhưng không có đáp lại, ngược lại để ly nước trong tay xuống.
...
Trên ghế khách quý dự thính, vẻ mặt của chủ giáo Dorford rất là phức tạp, ông
ta ngồi ở đằng kia, mấy lần muốn đứng người lên, nhưng lại không thể không
ngồi xuống, sự việc đã đến mức độ này, ông ta ngoại trừ lo nghĩ bất an lo được
lo mất ra thì cũng không có chuyện gì khác có thể làm.
"Sẽ không thật sự có thể như vậy chứ... Làm sao có thể như vậy được... Không
có khả năng như thế này..."
Đại chủ giáo Waffron không để ý đến phản ứng của vị "Đồng liêu" ở bên cạnh
mình, yên lặng dựa người vào đằng sau, để cho tư thế ngồi của mình thoải mái
hơn một chút.
Ừm,
Ông ta bây giờ thậm chí còn muốn cười.
...
Cuối cùng, dưới sự lo liệu của bộ môn trận pháp chuyện nghiệp, pháp trận tiếp
dẫn cũng đã được bố trí xong.
Thẩm phán trưởng Gaspol dẫn các thẩm phán viên về tới chỗ ngồi, Deron để lại
con của mình và mình cùng nhau vận hành trận pháp, những người khác cũng
đều lui xuống.
Lúc này, trên khu vực ghế dự thính, đã đầy ắp người, bên ngoài còn có không ít
người bởi vì thân phận không đủ, không tư cách bước vào trong.
"Bốp!"
Tiếng roi da vang lên.
Gaspol mở miệng nói: "Phiên tòa tiếp tục, bây giờ chuẩn bị bổ sung vật chứng."
Karen và Chủ giáo Bern gần như đồng thời đứng người lên, hai người đều đi ra
từ trên chỗ ngồi, đi tới khu vực ở giữa.
Chủ giáo Bern mở miệng nói: "Chỉ thiếu một bước cuối cùng, bây giờ có lẽ ta
cũng có thể diễn thử ở trong lòng để một lát nữa chúc mừng ngươi rồi nhỉ?"
"Thật ra thì ta cũng không quá háo hứng muốn nghe ngài chúc mừng."
"Ta biết, việc ta cần làm, xin lỗi, không, là sám hối, vì những lời lúc trước mà ta
đã nói."
"Không phải là đối với ta."
"Đương nhiên, mặc kệ kết quả thắng bại như thế nào, ta đều sẽ đến tang lễ của
hắn để sám hối cũng như biểu đạt sự thành kính."
Lúc này, Deron hô: "Mở ra trận pháp tiếp dẫn!"
Trận pháp khởi động, kết nối với phía Không Gian Phong ́n bên kia, rất nhanh
thì hai bên đã kết nối thành công.
Phía trên phòng thẩm phán, xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen to lớn.
Ngay sau đó, một luồng uy áp mạnh mẽ tràn ra từ trong vòng xoáy, lập tức, hình
chiếu của một đồng xu to lớn rơi xuống từ trong vòng xoáy, ở ở trên hình chiếu
của đồng xu, là một cô bé mặc thần bào mà hai mắt nhắm chặt.
Lúc cô bé xuất hiện, khí thế của Thần khí, trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài.
Những người thực lực mạnh ở đây, chỉ dùng sức một chút mà giơ bả vai lên,
phần lớn những người đang ngồi, cũng bắt đầu bắt tay giữ người ở trên ghế,
những người đang đứng thì đỡ lấy người bên cạnh mình.
Phải biết rằng bản thể của Thần khí cũng không có tới, càng phải biết rằng
Nguồn Gốc Tội Lỗi cũng không có chủ động tỏa ra khí thế của mình, thậm chí,
cô cũng đã cố khả năng để kiềm chế lại.
Loya từ từ mở mắt ra, trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây cảm giác được nội
tâm của mình bỗng nhiên run lên, giống như là một ngọn lửa nào đó đã xuất
hiện, chỉ chờ cô gái này thả ra một ý nghĩa thì trong nháy mắt có thể khiến ngọn
lửa cháy rực lên.
Nguồn Gốc Tội Lỗi, lúc cô bé xuất hiện, dục vọng trong nội tâm con người, sẽ
bị dẫn dắt và phóng đại vô số lần, bởi vì cô quá thuần khiết.
Cuối cùng,
Ánh mắt Loya sau khi liếc nhìn qua toàn trường, rơi vào trên người của Karen;
Lập tức,
Cô đưa tay chỉ về phía Karen,
Dùng một loại giọng điệu uy nghiêm và mang theo một chút sự ngoài ý muốn:
"A, ta nhớ được ngươi là ai;
Ngươi không phải là tín đồ thành kính của Trật Tự đứng bên cạnh Pavaro đêm
đó, cùng hắn dũng cảm đối kháng với Zich mà không sợ hãi cái chết sao?"