“Là thế này.” Berger chủ động giải thích, “Cha của tôi họ Ellen, nhưng mẹ của
tôi là gái điếm, cha của tôi, cha tôi là một người rất xa cách trong gia tộc Ellen,
theo lời của mẹ tôi, vốn dĩ cha là đội trưởng đội bảo an của chung cư, nhưng sau
này nợ rất nhiều tiền vì đánh bạc, bị chủ nợ ép, ông ta chạy trốn rồi nhảy xuống
sông, kết quả là chết đuối.
Mối quan hệ lúc ấy của mẹ và cha cũng không khá khẩm lắm, cha chỉ là một vị
khách của bà, tuy nhiên trong khoảng thời gian đó bà đã mang thai, lúc ấy mẹ
tôi cũng không biết là đứa con của ai cả;
Vốn dĩ bà định phá thai, nhưng bởi vì trước đó mẹ đã phá thai quá nhiều lần nên
bác sĩ ở phòng khám bệnh nói rằng, nếu mẹ tôi lại phá tôi thì sau này cũng
không mang thai được nữa.
Lúc này bà mới lựa chọn đẻ tôi ra, trước khi tôi mười tuổi, tôi lớn lên trong nhà
chứa, ông chủ của nhà chứa nói tôi có dáng vẻ không tệ, lớn lên một chút sẽ đón
được khách.
Nhưng tối có vận may rất rốt, mẹ từng mắng tôi là con hoang của nhà Ellen khi
còn bé nên tôi nhớ kỹ câu nói này.
Hai năm trước, một vị khách đến nhà chứa, nói rằng nhà Ellen đang tiến hành
một cuộc kiểm tra mười năm một lần cho trẻ nhỏ trong gia tộc.
Tôi đã trộm ví tiền của một vị khách, mua vé ngồi xe lửa đến thành phố York
tham gia khảo sát, cuối cùng tôi được chọn, cảm ơn sự phù hộ của Thuỷ tổ, cảm
ơn gia tộc Ellen vĩ đại.”
Nhà Ellen đã làm giàu mấy trăm năm chỉ đơn giản từ quan điểm của tài sản thế
tục, rất nhiều người, nếu so sánh thì số người của nhà Inmerais vẫn rất ít.
Nhưng họ lại không thể có không khí gia định tốt như nhà Inmerais được, dẫu
cho rất nhiều người mang họ “Ellen” nhưng mối quan hệ thực ra lại là người lạ.
Tuy nhiên đa phần người nhà “Ellen”, người kém cỏi nhất cũng có thể dựa vào
tài sản thế tục khổng lồ của gia tộc Ellen để tìm một công việc làm, còn lại thì
đừng tưởng chủ gia tộc sẽ quan tâm đến các người.
Giống như người cha nghiện cờ bạc của Berger kia, ông ta không thể nào nhận
được bất cứ sự ủng hộ tài chính là từ chủ gia tộc Ellen, thiếu nợ vẫn sẽ bị đòi nợ
như cũ, cuối cùng chết đuối, căn bản chủ gia tộc không có phản ứng nào về
chuyện này.
Nhưng cậu thiếu niên này bắt lấy cơ hội;
Cuộc khảo sát của chủ gia tộc Ellen giống như tiến hành chọn lọc những người
trẻ tuổi cho “Ellen” họ sau một khoảng thời gian, chủ yếu là điều tra nồng độ
huyết thống trong cơ thể của họ.
Dưới tiền đề mỏng manh như vậy của chủ gia tộc, rất khó để họ hàng và họ
hàng của họ hàng có thể nghĩ ra ví dụ “trở về tổ tiên”.
Nhưng nhà Ellen đơn giản là bị gia tộc Rafael áp bức đến bất lực, hơn nữa còn
có thể thấy bằng mắt thường là sức mạnh của gia tộc đã suy giảm, dẫn gia tộc
đến “nguy cơ sinh tử”, không thể không rải lưới bắt cá.
Vậy nên, khảo sát mỗi “mười năm” một lần, người ngoài nhìn vào sẽ trông
giống người của “Ellen” trong toàn bộ Wien trở về để thờ cúng tổ tiên, báo chí
cũng sẽ hỗ trợ tuyên truyền rằng đây là cuộc tụ họp của gia tộc Ellen và biển
hiện của văn hoá gia tộc.
Điều này không khỏi khiến Karen liên tưởng đến hoạt động thờ cúng tổ tiên ở
kiếp trước, đưa người trở về rải rác ở khắp nơi.
“Vậy hiện tại mẹ của anh thế nào rồi?” Alfred hỏi.
“Mẹ tôi đã nhận được trợ cấp của gia tộc, giờ đây sở hữu một ngôi nhà và trợ
cấp mỗi tháng của gia tộc, tôi có thể sống trong trang viên Ellen, được tập trung
đào tạo bởi gia tộc.
Bây giờ tôi lại có cơ hội được sai đến để hầu hạ thiếu gia.”
Khi nói những lời này, Berger nở một nụ cười tỏa nắng trên mặt.
Karen cũng cười, đưa tay ra;
Berger chủ động đi đến trước mặt Karen, để Karen vỗ vai hắn:
“Alfred, một thiếu niên như vậy, khi cậu bé lớn lên, hoặc là cậu sẽ là con ngựa
tốt trong nhà, hoặc sẽ là con sói mắt trắng quay lại cắn gia tộc.”
Berger vẫn cười ngay cả khi nghe được điều này, không có sự thay đổi bất
thường nào trên khuôn mặt hắn.
Karen nghỉ ngơi thêm chút nữa,
Berger nhắc nhở:
“Thiếu gia, buổi chiều ngài phải cưỡi ngựa cùng tiểu thư Eunice.”
“À, suýt nữa tôi quên mất.”
“Tôi giúp ngài lấy quần áo.” Berger nói.
“Không cần, cứ để thế này đi, cũng không phải là buổi tập cưỡi ngựa đặc biệt,
chỉ là dạo bộ thôi.”
Karen xuống lầu một, hai con ngựa, một trắng một nâu được hai người chăn
ngựa dẫn dắt.
Ở bên này, Karen vừa đi ra, tiếng giày đã vang đến từ phía sau, Eunice đi ra,
mặc bộ quần áo cưỡi ngựa siết chặt, lộ rõ dáng người.
“Có lỗi quá, để anh đợi lâu rồi.” Eunice nói.
Thật ra Karen biết rõ chắc hẳn cô ấy sớm đã chuẩn bị xong, đang chờ ở trong
căn phòng nào đó bên cạnh.
“Không đâu, tôi cũng vừa xuống thôi.” Karen mỉm cười đáp, “Đi, lên ngựa.”
Karen đưa tay đỡ Eunice, Eunice nắm lấy tay Karen, leo lên ngựa, nhưng đột
nhiên ngựa di chuyển, cơ thể Eunice bị mất cân bằng, bị Karen ôm lấy rồi cả hai
cùng ngã xuống đất.
Hai tên chăn ngựa muốn tới nâng thì bị Alfred giơ tay ngăn lại.
Berger thấy hành động của Alfred cũng yên lặng gật đầu, để lại trong lòng.
“Xin lỗi, tất cả đều tại tôi.” Karen nói.
Thật ra, nếu Eunice tự lên ngựa thì sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là anh
muốn tự vẽ thêm chuyện thôi, bởi vì Eunice đã giúp đỡ mình nên bản thân
muốn giúp đỡ một chút, cuối cùng lại bị ngã xuống.
Eunice nằm trên ngực Karen, mái tóc nâu dài được xoã tung, thoạt đầu giống
như muốn nói “không phải do anh đâu” nhưng cuối cùng lại không nhịn được
mà vừa cười vừa đấm vào ngực Karen:
“Đúng vậy, tất cả đều tại anh.”
Cuối cùng cả hai đứng dậy, Eunice xoay người, ngồi lên con ngựa màu nâu,
Karen thì ngồi trên con ngựa trắng với tư thế không mấy chỉnh tề.
Ánh nắng buổi chiều dịu dàng chiếu xuống người Karen, lúc này, con bạch mã
và Karen tạo nên một hình ảnh cực kỳ nhẹ nhàng lại tinh tế.
Eunice nhìn anh rất chân thành, khóe miệng nở một nụ cười.
Cô gái nào lại không mơ tưởng rằng nửa kia của mình là một vị bạch mã hoàng
tử chứ?
Sau đó, Eunice cưỡi ngựa lên trước một chút để dẫn đường, Karen ngồi trên
lưng bạch mã, ở phía sau Eunice một chút.
Ở phía sau, Alfred và Berger cũng cưỡi ngựa sau một khoảng xa