chỉnh tề, nhưng người đầu tiên nói mình no bụng mà bỏ đũa xuống là Karen.
Chờ sau khi Karen đã vào phòng nghỉ, người có việc bận thì nhao nhao đứng trở
về làm việc, trong thoáng chốc đã có một nửa người rời đi.
Nhưng mà Richard vẫn còn đang chăm chú nhúng mấy miếng dạ cỏ và ruột vịt
cho Philomena (đồ nhúng lẩu trung).
Alfred đi đến cửa phòng nghỉ, lúc chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì trông thấy Pall
cưỡi Kevin đi theo đến.
"Cùng vào không?"
Pall vỗ vỗ cái đầu trọc của Kevin, nói: "Ngươi vào đi yêu tinh radio, ta dẫn con
chó ngu ra vườn hoa phía ngoài đi dạo, đến bây giờ mà chân chó của nó còn
đang run lẩy bẩy đấy."
Alfred cúi đầu nhìn về phía Kevin, Kevin lộ ra nụ cười thật thà, chỉ là phần da ở
hai bên miệng chó hơi có chút run run.
Nếu như nói những người khác lúc đối mặt với Karen khi cơn nghiện đói bộc
phát sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn tưởng tượng ra sự kinh khủng của nó thì Kevin
lại là người đã từng trải qua sự kinh khủng này.
Lúc Karen nói ra câu "Ta đói" kia khi ở Nhà tang lễ, thiếu chút nữa là Kevin
không kiềm chế được mà tiểu ra ngoài.
Cho nên, Pall cảm thấy bây giờ con chó ngu cần sự an ủi hơn.
"Ừm."
Alfred đẩy cửa ra, đi vào phòng nghỉ, sau đó thuận tay đóng cửa lại. Karen ngồi
trên bệ cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh phía ngoài.
"Thiếu gia.”
"Alfred, suýt chút nữa ta đã không về được."
"Ta chưa hề hoài nghi ngài, thiếu gia.”
"Thế nhưng có một số việc, không phải có lòng tin thì nhất định thành công."
Alfred mỉm cười nói: "Nhưng giáo nghĩa của Trật Tự vẫn luôn dạy bảo chút ta
rằng phải dùng sinh mệnh có hạn của mình để cùng tạo ra một tương lai càng tốt
đẹp hơn, tín đồ Trật Tự chân chính sẽ không hy vọng xa vời rằng mình sẽ còn
sống để nhìn thấy thành tựu mà là nguyện ý đem cuộc đời của mình dung hoà
vào trong sự nghiệp vĩ đại này.
Nếu như thiếu gia ngài không trở về, ta không biết bây giờ ta phải làm gì, cũng
không biết cái đoàn thể này của chúng ta sẽ cần làm gì, nhưng thiếu gia ngài đã
trở về …"
Karen cười: "Đã không có đột tử trong lúc ngủ, vậy thì sau khi thức giấc vẫn
phải đón tàu điện đi làm."
Mặc dù không chắc chắn rằng liệu mình có thể duy trì sự tồn tại trong lần đối
kháng tiếp theo với cơn nghiện đói, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng
đến việc mình tiếp tục cố gắng vì mục tiêu lớn hơn là để cho Chư Thần không
thể trở về.
Alfred đáp lại nói: "Con người không thể dựa vào sự cổ vũ và khích lễ, những
cảm xúc mạnh mẽ này chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không
thể kéo dài mà sẽ biến mất, con người là sống dựa vào quán tính, mà quán tính
bắt nguồn từ mục tiêu mà con người đề ra cho bản thân.”
"Câu nói này không sai."
"Là của thiếu gia viết vào trong bút ký."
"A, ta quên."
Karen nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán: "Mau để Lão Saman cùng với thợ thủ công
trong ban ngành liên quan của đại khu chế tạo một cái quan tài phong ấn mới
cho ta, bố trí ở trong khán thính phòng của trang viên Ellen, thiết lập một điểm
dịch chuyển và phân phối chìa khoá."
Alfred lấy ra vở và bút, vừa ghi chép vừa nói: "Ba chiếc?"
"Một chiếc là đủ rồi, ngươi giữ."
"Được rồi, thiếu gia."
"Nhà tang lễ Pavaro đã đóng cửa rất lâu rồi nhỉ?"
"Đúng vậy, thiếu gia, có cần thuộc hạ khai trương nó lại sao?"
"Được rồi, phu nhân Lake cùng với Dora và Doreen đã sinh sống yên ổn, không
nên quấy rầy bọn họ, thu mua lại Nhà tang lễ chúng ta đến hôm nay đi, không
cần can thiệp vào việc vận hành bình thường."
"Được rồi, thiếu gia, ngài đã tìm tới phương pháp để đối phó với cơn nghiện đói
sao?"
"Không phải phương pháp đối kháng nó, là phương pháp trấn an bản thân ta,
bây giờ ta đã không quá muốn bận tâm về việc đối kháng nó, chỉ cần sự đối
kháng này còn tồn tại thì ta sẽ không bao giờ thắng được, bởi vì kết quả cuối
cùng của việc đối kháng đó là ta sẽ càng ngày càng dung nhập vào hắn."
"Thiếu gia, thuộc hạ cảm thấy vấn đề trên phương diện này có thể mời Neo đến
để chia sẻ một chút kinh nghiệm."
"Không giống, cái kia là nhân cách, còn ta là…"
Karen nhớ lại hình ảnh khi cơn nghiện đói điều khiển mình bước đi trên đường
phố, rất giống với tình cảnh lúc mình thanh tẩy lần thứ nhất mà nhìn thấy Thần
Trật Tự đang nhắm chặt hai mắt mà cất bước trên con đường của quy tắc Trật
Tự, không ngừng đáp lại lời cầu nguyện của tín đồ.
"Đúng rồi, Neo đang ở đâu?"
"Sau khi trở về từ quân đoàn thì bỏ đi không lời từ biệt."
"Ngươi không sắp xếp văn phòng cho hắn sao?"
"Ở ngay sát vách văn phòng của ngài, bố cục phối trí giống hệt với phòng làm
việc của ngài, trước kia cũng đã treo bảng tên sẵn, hắn cũng biết, bởi vì trong
ghi chép nhật ký của thần quan quét dọn vệ sinh nhật ký thì chăn đệm bồn tắm
lớn trong phòng đều đã bị sử dụng, hẳn là sau khi Neo từ giã thì còn cố ý đến
phòng làm việc của mình để ngủ một đêm."
"Ha ha."
Karen cười, đây đúng là chuyện mà Neo sẽ làm.
"Thiếu gia, cần thuộc hạ đi phái người thăm dò vị trí của hắn không?"
"Không cần, để hắn tự do đi."
"Vâng, thiếu gia."
"Chuyện ngày hôm nay…."
"Cứ điểm của Nguyệt Nữ Thần Giáo bị Sinh Mệnh Thần Giáo tập kích, Thần tử
Saraina của Nguyệt Nữ Thần Giáo bỏ mạng, bên ta đánh chết sát thủ của Sinh
Mệnh Thần Giáo, thu giữa được cành của Cây Sinh Mệnh.
Sự việc đã sắp xếp ổn thoả, không có chuyện gì sơ suất và ngoài ý muốn."
Dưới tình huống bình thường, trong khu vực quản hạt phát sinh sự cố nghiêm
trọng thì Karen phải chịu trách nhiệm, nhưng sát thủ bị đánh chết, còn thu được
"Chứng cứ" quan trọng quý giá kia, vậy thì Karen cũng không có trách nhiệm
gì. Có trời mới biết Nguyệt Nữ Thần Giáo và Sinh Mệnh Thần Giáo sẽ làm gì,
nói không chừng hai bên cũng là đang bí mật họp mặt để ra tay làm ầm ĩ chuyện
này lên?
Karen nhẹ gật đầu: "Ba chuyện mà trước đó ta sắp xếp cho ngươi."