vẻ mặt của Đại chủ giáo Waffron và mấy vị lãnh đạo cấp cao của đại khu thì cô
đã cảm thấy chuyện này không phải được sắp xếp trước, lúc mấy người Karen
xuống xe, cô chú ý đến phản ứng của ba người trẻ tuổi sau lưng Karen nhất,
trong việc này chắc chắn có hiểu lầm.
Chỉ có điều, mục đích của cô chỉ là muốn kiếm một ít tin tức để đối phó với
ngày giao bản thảo sắp đến.
Hiện tại, cô có vẻ đã mò được một tin tức không tệ, là sách báo nội bộ của thần
giáo, một chút tin tức chính diện tự nhiên sẽ càng được hoan nghênh.
Meriye hỏi: "Thế nhưng là, cậu có cảm thấy cách làm này có hơi quá cấp tiến
không, hay là do đại khu tạo cho các vị quá nhiều áp lực?"
"Cấp tiến sao? Tôi không cảm thấy như vậy." Trên mặt của Karen lộ ra nụ cười
phù hợp, "Quan tài, nó có một hàm ý khác trong thần giáo của chúng ta, bạn của
tôi là Bart, ông nội của cậu ta đang phục vụ trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Chúng tôi ngồi xe tang tới, ngoại trừ muốn thể hiện quyết tâm giành lấy chiến
thắng, cũng là muốn gửi lời chào với những vị tiền bối trong Kỵ Sĩ Đoàn.
Bọn họ vẫn luôn là tấm gương của chúng ta, chúng ta cũng sẽ nhận được khích
lệ của họ, để cho bản thân dùng một thái độ tích cực để đi đối mặt với vòng
tuyển chọn cuối cùng sắp tới, và ngay cả những khó khăn phải trải qua trong
tương lai."
Nghe được Karen nhắc đến ông nội mình, Bart điều chỉnh lại nét mặt của mình,
ưỡn ngực lên, trở nên nghiêm túc.
"Nhưng hành động như vậy, phải chăng quá mức nặng nề và khiến cho các vị có
vẻ hơi già nua so với độ tuổi bây giờ?"
"Không có, vừa lúc nó lại tương phản, chính là bởi vì có sự bảo hộ của bọn họ,
tôi và bạn bè của mình, và Trật Tự Thần Giáo vĩ đại, mới có thể giống với
những người trẻ tuổi thật sự, như là mặt trời lúc bảy tám giờ buổi sáng vậy."
Lúc này, vừa lúc bảy giờ rưỡi buổi sáng.
Meriye nhìn thoáng qua hai người trợ thủ của mình, một người trợ thủ cầm máy
ảnh, một người trợ thủ khác cầm sổ ghi chép, cô rất hài lòng với lần phỏng vấn
này, cho dù có xem trước bản thảo, có lẽ cũng không cách nào nói được tốt như
người trẻ tuổi ở trước mắt này.
Đương nhiên, nếu như người trẻ tuổi này sau vòng tuyển chọn cuối cùng có thể
tiến vào danh sách 12 người, vậy thì bài phỏng vấn này của mình, hoàn toàn
đáng giá chiếm hơn phân nửa trang bìa, thậm chí, có thể có cơ hội cạnh tranh
lên trang đầu, bởi vì lời nói của người trẻ tuổi này và hình tượng của cậu ta rất
thích hợp để đặt ở trang đầu.
"Xin hỏi cậu tên là gì?"
"Karen. Silva."
"Được rồi, Karen, tôi muốn chụp cho cậu và những người bạn một bức ảnh
chung, cậu cảm thấy có thể sao?"
"Chúng tôi rất vui lòng phối hợp."
Karen cùng với ba người Bart, Ashley và Ventura đứng thành một hàng bên
cạnh xe tang, máy ảnh của phóng viên chụp hình "Răng rắc" một tiếng.
Đang lúc Karen xem như đã qua loa xong việc này, Meriye bước lên trước một
lần nữa, kéo Karen lại, để Karen làm mấy cái động tác chụp ảnh riêng, cuối
cùng tự cô bước lên chụp chung hai bức với Karen.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Meriye và Karen bắt tay, nói: "Tôi tin tưởng cậu sẽ
vượt qua cuộc tuyển chọn thành công."
"Cám ơn lời chúc phúc của cô."
Phỏng vấn kết thúc.
Mà lúc này, Philomena cũng đã xuất hiện, cô vẫn là loại bộ dáng chưa tỉnh ngủ
kia như cũ, mà những người khác, đều có ý thức giữ khoảng cách với cô.
Dù thời gian diễn thuyết Chủ giáo Waffron bị rút ngắn nghiêm trọng nhưng
trước mắt thì trái lại là ông ta không bất mãn chút nào, ông ta đi đầu, dẫn những
người trẻ tuổi tham gia tuyển chọn này đi đến trận pháp dịch chuyển ở tầng
dưới mặt đất, bởi vì Karen đi ở trước nhất, cho nên khoảng cách gần với Chủ
giáo Waffron nhất.
"Nói rất hay."
"Cảm ơn ngài đã khích lệ, việc xảy ra vừa nãy là do tôi thiếu suy nghĩ."
"Cậu biết không, cho dù là thư ký của ta, cũng rất khó viết ra mấy câu hay ho
như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế."
Viết lời hay và lời xã giao, cũng không khó, khó là ở chỗ phải.
Wolfram chủ giáo cười nói: "Có lẽ cậu có thể cân nhắc đi theo con đường văn
chức, ta cảm thấy trên con đường văn chức trên này, cậu đã biểu hiện ra đầy đủ
thiên phú."
"Thưa ngài tôi vẫn còn trẻ."
"Đúng vậy, cậu vẫn còn trẻ."
Chủ giáo Waffron dừng bước lại, chỉ về phía trận pháp dịch chuyển đã khởi
động ở phía trước, mở miệng hô:
"Đi thôi, những người trẻ tuổi của đại khu thành phố York, để cho người của
những đại khu khác mở mang tầm mắt một chút, sự ưu tú của đại khu chúng ta!
Thần Trật Tự vĩ đại bên cạnh mọi người!"
Một đám thần quan cấp cao sau lưng của Waffron đồng loạt hô to: "Thần Trật
Tự, bên cạnh mọi người!"
Năm người Karen đi vào trong trận pháp dịch chuyển, hai tay đặt trước ngực:
"Thần Trật Tự bên cạnh ta!"
"Trật Tự bên cạnh ta."
Sau khi ánh sáng của trận pháp dịch chuyển biến mất, Karen phát hiện mình
đang đứng ở trong một quảng trường, trên quảng trường phía trước mặt, là một
bức tượng to lớn cao tới trăm mét.
Bức tượng là của một người đàn ông đầu trọc, hai cánh tay ông ta đặt ở sau
lưng, giống như là một vị trí giả, nhìn chăm chú vào hư vô xa xôi, đang trầm tư
suy nghĩ.
Bart mở miệng nói: "Một trong bốn vị tùy tùng của Thần Trật Tự, Ogurev."
Nơi này là thần điện của Ogurev.
Ogurev, trong bốn vị tùy tùng của Thần Trật Tự được vinh danh bởi trí tuệ và
kinh nghiệm của mình, ngài ấy là cái bóng đứng ở sau lưng của Thần Trật Tự,
trong ghi chép lúc đầu về Thần Trật Tự, là do Thần Ánh Sáng đánh thức Thần
Trật Tự.
Nhưng Thần Trật Tự cũng không phải vừa mới tỉnh lại đã trực tiếp vùi đầu vào
phe phái của Ánh Sáng, trong lúc này, còn có một khoảng thời gian, đó là một
đoạn trải nghiệm không thể thiếu trước khi một vị Thần thật sự trở thành Thần.
Đoạn thời gian này rất dài, đủ để cho một gia tộc sinh sôi mấy đời, nhưng đoạn
thời gian này lại thường xuyên bị xem nhẹ, so với sự tồn tại của một vị Chủ
Thần động một tí là tính bằng kỷ nguyên, đoạn trải nghiệm này thực sự có cảm
giác rất ngắn ngủi.
Bên trong thần thoại tự thuật, Ogurev đã đi theo Thần Trật Tự từ rất sớm, dùng
kinh nghiệm và trí tuệ của mình, trợ giúp Thần Trật Tự hoàn thành sự trỗi dậy
và thăng hoa.
Càng có một suy đoán, bản thân Ogurev vốn cũng là một vị thần.