thực tế, anh thật ra đã sớm có câu trả lời, bởi vì mẹ của cậu ta trên cơ bản cũng
không tồn tại, cậu ta lúc trước, chỉ đang đơn giản là chơi đùa với mình, từ sự
biểu cảm của mình mà đạt được một loại cảm giác vui vẻ nào đó.
Cậu ta khác với Judea, sự cố chấp của Judea dựa trên ý nghĩa thực tế, mà cậu ta,
thì giống như một đứa bé đang cầm đao hơn, chỉ cảm thấy cầm nó sẽ rất ngầu,
nhưng trên căn bản cũng không rõ ràng rằng cây đao này sẽ đem đến cho mình
cái gì.
"Cảm ơn ngài."
Karen ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, nói; "Đã hết giờ chẩn đoán
điều trị rồi."
"Tôi còn có thể lại tiếp tục tìm ngài sao?" John hỏi.
"Đặt lịch hẹn trước đi."
"Được rồi."
John rời khỏi cái ghế, mở cửa phòng làm việc ra, cha của cậu ta là ngài Tadel
lập tức bước đến, John bắt đầu khóc thút thít, lao vào lòng cha mình:
"Cha cha, mẹ mẹ đi thật rồi, rời khỏi con thật rồi, con không có mẹ, con không
có mẹ..."
"Con trai, con còn có cha, con còn có cha mà."
Hai cha con cùng ôm nhau rồi rơi lệ, bởi vì là đang ở trước cửa phòng làm việc,
cho nên một cảnh này thu hút ánh mắt của không ít người, cùng lúc có thể xem
thấy kết quả trực quan của việc điều trị, rất giống với khi bị cảm mà đổ mồ hôi.
"Cảm tạ ngài, bác sĩ, tôi muốn tiếp tục đặt lịch hẹn, xin hỏi ngài chúng ta khi
nào.."
"Ngài Tadel, việc này ngài có thể đến nói chuyện với quầy tiếp tân, chúng ta sẽ
giúp ngài sắp xếp thời gian ổn thỏa." Bertha đi tới mỉm cười nói.
"Được rồi, tốt." ngài Tadel dắt tay con trai mình chuẩn bị rời khỏi.
John vừa lau nước mắt vừa quay đầu về phía Karen mà phất phất tay:
"Anh bác sĩ, hẹn gặp lại."
Karen cũng phất phất tay với cậu ta.
Bertha đóng cửa phòng làm việc lại, cười nói: "Ngài có biết rằng, vị bác sĩ tiếp
cậu bé đó hôm qua, sau một lúc trò chuyện đã tự co mình xuống dưới bàn làm
việc, hôm nay còn không thể đi làm."
"Cảm xúc nội tâm của đứa trẻ này rất phong phú, rất dễ dàng lan tỏa sang người
khác." Karen nói rất mơ hồ.
Anh lo rằng mình nói lộ ra quá nhiều lời ám chỉ, sẽ để cho Bertha cảm thấy đây
là một mầm mống tốt, sau đó đi thử kết nạp cậu ta vào tông giáo.
Cái này mới là điên thật, dù là gia nhập tín ngưỡng của các giáo hội khác, cũng
tốt hơn rất nhiều lần so với việc vừa gia nhập vào Quang Minh Thần Giáo đã
biến thành tàn dư bị người ta vây quét.
Bertha cũng không tiếp tục truy hỏi về việc của John, mà là lấy ra một cái bao
thư thật dày đặt lên trên bàn làm việc của Karen:
"Ông chủ muốn tôi mang đến cho ngài, sẽ khấu trừ vào trong tiền lương tháng
này của ngài."
"Được rồi." Karen nhận phong bì, trong này có tiền để mua xe, ùm, còn có tiền
sinh hoạt phí.
"Ông chủ đối xử với ngài thật sự rất tốt, ngài đối với ông chủ, cũng rất thật
lòng." Bertha có chút ghen ghét nói.
"Đều là bạn bè."
"Ừm, thật là một mối quan hệ bạn bè khiến cho người khác phải cảm thấy ghen
tỵ."
Bertha nhìn xem khuôn mặt của Karen, trong đầu lại hiện ra khí chất khi làm
việc của ông chủ;
Cô là một người phụ nữ, vào lúc này sinh ra một loại cảm giác của một người
đàn ông nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ở cùng nhau mà cảm thấy tiếc
nuối... Thật sự là, lãng phí và xa xỉ quá.
Karen cũng không rõ ràng trong đầu Bertha đang suy nghĩ gì, bởi vì anh ta cũng
chưa nghĩ đến thế giới nội tâm của vị tàn dư Quang Minh Thần Giáo này lại
phong phú đến như vậy.
"Bây giờ tôi có thể tan ca sao?"
"Đương nhiên, lịch hẹn trước hôm nay của ngài đã xong rồi."
"Được rồi."
Karen cởi áo đồng phục ra, dọn dẹp đồ đạc của mình:
"Ngày mai gặp, Bertha."
"Vậy phải xem ngày mai ngài có lịch hẹn trước hay không, chỉ là ngài cứ yên
tâm đi, phí xem bệnh của ngài rất cao."
"Được rồi."
Karen đi ra khỏi văn phòng, không chào hỏi Piaget, trực tiếp đi ra ngoài phòng
khám, nhưng lúc đi ngang qua phòng tiếp khách, anh chậm bước chân của mình
lại một chút, bởi vì anh trông thấy một đám bảo vệ nữ đang tụ tập lại phát biểu
gì đó.
Nhớ kỹ Alfred lần trước có nói qua, lúc anh ta ngồi trong đó, có một bảo vệ nữ
không ngừng đi qua đi lại trước mặt anh taa, dùng thuật thăm dò cấp thấp "Cà
đến cà đi" trên người.
Lại quay đầu, nhìn thoáng qua phía bảng hiệu ở lối vào phòng khám bệnh;
Cho nên, cái phòng khám bệnh này của Piaget, trên một mức độ lớn đã biến
thành chi nhanh của tàn dư Quang Minh Thần Giáo rồi à?
Lúc bước vào thang máy, đi ngang qua cửa sổ, có thể trông thấy cao ốc Curtis ở
phía đối diện, đó là địa điểm hội nghị mà con quạ truyền tin lần trước thông
báo, thật sự rất thuận tiện a.
Ban ngày hoạt động ở chỗ này, ban đêm thì hoạt động bí mật ở phía đối diện.
Hả?
Chờ một chút.
Ban ngày mình đi làm trong hang ổ bí mật của tàn dư Quang Mình Thần Giáo,
ban đêm ở lại trong nhà cũ của tàn dư Quang Minh Thần Giáo, nhất là người
chủ nhà trước kia còn muốn tâm sự với mình, vậy mình bây giờ tính là cái gì?
Lắc đầu, Karen đi thang máy xuống dưới lầu, lúc vừa đi ra khỏi cao ốc, thì đụng
phải một cô gái mười tám mười chín tuổi dáng người cao mặc ủng da, trong tay
đang ôm một túi khoai tây chiên to vừa đi vừa a9n.
Nhất là bên trong túi khoai tây chiên kia, hai đống tương sốt to, rất dễ nhận
thấy.
Người Wien quả thật rất chung thủy với các loại sốt tương, bất kỳ món ăn gì đối
với họ đều có thể dùng với các loại tương hoặc sốt.
Karen đứng ở ven đường, chuẩn bị đón xe về nhà, không có gì bất ngờ xảy ra,
ngày mai thì mình có thể tự lái xe đi làm và đến bệnh viện.
Cô gái cao gầy kia cũng đứng bên người Karen, cũng cùng lúc đang chờ xe taxi,
mùi nước hoa trên người cô rất dễ chịu, là mùi hương của cơ thể, bởi vì cơ thể
của cô đang lúc tuổi trẻ, là thời kì giàu thanh xuân và sức sống nhất.
Một chiếc xe taxi từ từ ngừng lại, lái xe hỏi;
"Quý ngài, tiểu thư, hai người đi cùng nhau sao?"
Karen lắc đầu, lui lại nửa bước, ra hiệu cho cô gái lên xe trước.
"Cảm ơn."
Cô gái nói một tiếng cảm ơn với Karen, ngồi vào trong xe taxi, thò người ra nói
điểm đến cho xe taxi, lúc xe taxi nổ máy chuẩn bị di chuyển, cô gái bỗng nhiên
thò đầu khỏi cửa sổ xe, trong tay cầm một miếng khoai tây chiên, cười gọi
Karen:
"Anh có muốn ăn một miếng không?"